Song Tinh Thần Thể Duy Nhất Trên Toàn Tinh Tế

Chương 7: C2.3

“Á á á á! Minh, Minh Khương! Con đi*m này, hôm nay nếu mày dám gϊếŧ tao, thì đừng hòng còn sống ra khỏi đây!”

Minh Khương cố nén chán ghét và sát ý đối với Buddy, tạm thời thu tinh thần thể về.

Thấy đối phương còn muốn mang cánh tay bị thương xông tới, Minh Khương lại triệu hồi ra tinh thần thể lần nữa, dây đằng uốn lượn đem bao lấy thân thể gã ta, gai dây đằng bộ dáng như hổ rình mồi nhắm vào Buddy.

Thấy đối phương kiêng kị dừng lại, Minh Khương liếc mắt nhìn đối phương giống như rác rưởi, thừa dịp hỗn loạn rời khỏi nơi này.

Trên đường trở về, Minh Khương bắt đầu suy nghĩ kế hoạch rời khỏi nơi này.

Cậu vốn dĩ đã định là sau khi thi đậu trường quân sự Lotus liền rời đi nơi này, hiện tại nếu đã đạt được tư cách nhập học, có thể lập tức đi rồi.

Thù gϊếŧ cha nuôi…… Có thể quay lại báo sau.

Có lẽ là suy nghĩ quá nhập tâm, thẳng đến khi Minh Khương đi vào sân mới ý thức được đã về nhà.

Thanh niên cao lớn được cứu về đã tưới nước xong cho hoa cỏ trong viện, Minh Khương nhìn qua một chút, cơ bản đều không có lỗi lầm gì.

Cửa phòng cha nuôi bị đẩy ra, Minh Khương ngẩng đầu nhìn lại, gặp phải ánh mắt màu xanh xám trong suốt của đối phương.

Cậu lấy dịch dinh dưỡng mới mua về ném một nửa cho đối phương: “Cầm.”

Lục Lẫm tiếp được đồ vật đối phương vứt tới, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Đây là lần thứ hai đối phương nói lời cảm ơn, Minh Khương không để ý lắm phất phất tay: “Không cần cảm ơn, về sau nhớ phải chuyển tiền cho tôi trước khi rời đi.”

Lục Lẫm nói: “Được.”

Minh Khương đi về phòng của mình, thời điểm tới cửa lại dừng lại, nói: “Ngày mai tôi muốn tới sa mạc khô, phi hành khí của anh còn ở chỗ đó, anh muốn đi không?”

Lục Lẫm không chút do dự gật đầu: “Đi.”

“Sáng mai 6 giờ.” Minh Khương bỏ lại những lời này, mang theo năm bịch dịch dinh dưỡng còn lại trở về phòng.

Minh Khương đóng cửa lại lập tức bắt đầu thu thập đồ vật, chờ khi vết thương trên cánh tay Buddy lành lại, phỏng chừng sẽ mang người tới tìm cậu tính sổ luôn. Tuy rằng đánh thắng được Buddy, nhưng khẳng định không thể chiếm được tiện nghi trong tay nhiều người như vậy.

Không bằng lên kế hoạch, rời khỏi nơi này trước.

……

Sang sớm hôm sau, sắc trời mới vừa rạng Minh Khương đã ra khỏi phòng.

Lục Lẫm cũng đã đứng ở trong sân.

Hoa cỏ trong vườn đã được tưới nước xong, Minh Khương vừa tới, nghĩ cũng biết là do thanh niên mà cậu cứu về làm.

Vừa vặn có thể đổi chi phí đi lại hôm nay cho đối phương đi sa mạc khô.

Minh Khương nghĩ thầm.

Sa mạc khô cũng không khó đi, thời điểm trời sáng, bọn họ đã tới biên giới sa mạc khô.

Minh Khương tùy ý ném đồ phòng hộ cho đối phương: “Cần dùng sao?”

Lục Lẫm thanh âm trầm ổn: “Cần.”

Mặc đồ phòng hộ vào, hai người tiếp tục thâm nhập sa mạc khô, cơn bão mang theo cát sỏi xẹt qua bề mặt trang phục phòng hộ, để lại những vết xước mờ.

Minh Khương cắn răng đối đầu cơn lốc tiếp tục đi về phía trước, ngẫu nhiên sẽ liếc nhìn một cái Lục Lẫm bên cạnh.

Trên người thanh niên còn có vết thương nghiêm trọng, nhưng xem tình huống vậy mà so với mình còn có thể chống cự tốt.

Minh Khương không khỏi suy đoán thân phận đối phương một chút, nhưng không nghĩ được ra cái đáp án nào.

Minh Khương không biết rằng, nếu hôm nay Buddy xuất hiện muộn vài giây, thì cậu đã biết được thân phận Lục Lẫm rồi.

-------------DFY--------------