Song Tinh Thần Thể Duy Nhất Trên Toàn Tinh Tế

Chương 39

Nhưng khi Cart đột nhiên ngã quỵ xuống, Trạm Cao như bị đánh trúng yếu hại đột nhiên nhảy dựng lên, chống một tay lên mép võ đài nhảy lên.

Cảm nhận được nhịp tim bình thường của Cart, Trạm Cao mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi thắng rồi ch?." Minh Khương bình thản hỏi Trạm Cao.

"Đúng vậy." Mặc dù Minh Khương không để tinh thần thể đè lên vị trí chí mạng nhưng mặc cho Cart bây giờ không có ý thức, bất kể Minh Khương làm gì anh ta cũng không phản kháng được.

"Vậy thì tốt, làm phiền giảng viên thông báo kết quả thi đấu cho anh ta." Minh Khương nói xong câu này thì quay người định rời đi.

Cậu cúi mắt nhìn mũi chân, vô số dây leo rải rác trên võ đài đều đã được cậu thu hồi lại.

Giống như tưởng tượng, không ngoài dự đoán, trận đấu thách đấu này giành chiến thắng rất dễ dàng.

Khi Minh Khương bước ra khỏi võ đài, cậu thở ra một hơi.

Lòng bàn tay buông thõng bên hông rất ngứa, vì tinh thần lực vừa rồi quá mức hoạt động, khiến cho tinh thần thể thứ hai bị đè nén từ lâu trong cơ thể không cam lòng muốn giãy giụa trói buộc thoát ra ngoài.

May mà tinh thần thể hệ thực vật của cậu vừa khéo có thể khắc chế anh ta.

Minh Khương nhắm mắt lại dùng sức, những dây leo trở về cơ thể lặng lẽ quấn lấy sinh vật kỳ lạ kia, đè ép mọi hành động của đối phương trở về.

Sự bồn chồn trong lòng từ từ lắng xuống, Minh Khương đá viên đá bên đường, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Roth.

Roth nhìn Minh Khương đi vào chưa đến mười phút đã đi ra, lắp bắp mãi, cuối cùng mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.

"Kết, kết thúc rồi sao?"

"Chúng ta thắng rồi à?"

"Ừ, thắng rồi." Minh Khương đưa tay che nắng, đôi mắt đẹp hơn cả đá sapphire không có bất kỳ gợn sóng nào: "Nhớ mời tôi ăn cơm đấy."

"Nhanh, nhanh như vậy sao?" Roth kinh ngạc nói.

"Tinh thần thể của tôi có chút đặc biệt." Minh Khương trầm ngâm một lát, tìm một cách nói: "Hơn nữa ngày sinh cụ thể của tôi không rõ, thời gian hiện tại là bố nuôi tôi căn cứ theo thời gian nhặt được tôi để tính, nói một cách nghiêm khắc thì hẳn là tôi đã thành niên từ mấy ngày trước rồi."

Sau khi bố nuôi mất, tinh thần lực của Minh Khương bắt đầu tăng trưởng mạnh mẽ, hành tinh rác phát triển có hạn, cậu cũng không cụ thể kiểm tra xem là cấp bậc nào.

"Không phải tinh thần thể của cậu là thực vật sao?" Đầu Roth đầy dấu chấm hỏi: "Thực vật thể cơ bản đều không có năng lực tấn công quá mạnh."

Thực vật ưa tĩnh, đây là sự thật không thể chối cãi.

Đa số tinh thần thể đều chịu ảnh hưởng của sinh vật hiện thực, ví dụ như Giao Lang của Cart là động vật sống theo bầy đàn, bản thân Cart cũng thường xuyên lẫn lộn với một đám người có tinh thần thể là Giao Lang.

"Tuy thực vật thể không tấn công bạo lực nhưng một số ít thực vật thể có năng lực mê hoặc tâm trí và khống chế tinh thần." Lời của Trạm Cao đã nhanh chóng xuất hiện trước khi Minh Khương mở miệng.

Minh Khương quay đầu lại, phát hiện không biết từ lúc nào Trạm Cao đã đi ra khỏi khu thi đấu.

"Giảng viên Trạm?"

Minh Khương không ngờ Roth cũng quen biết vị giảng viên trực ban này nên hơi kinh ngạc.

Trạm Cao dùng một tay cởi cúc áo chiến đấu trên cùng rồi thả lỏng cánh tay: "Tên nhóc này không tệ, tân sinh viên năm nay à? Năng lực tinh thần thể của cậu khá hiếm thấy."

"Tinh thần thể của Minh Khương... Có thể khống chế người khác sao?" Roth kinh ngạc gọi thẳng tên đầy đủ của Minh Khương.

"Cụ thể vẫn phải xem thực lực của đối phương nữa." Trạm Cao trầm ngâm một lát: "Người có năng lực này rất ít, tôi chưa tiếp xúc được với mấy ai."

Trạm Cao tiếp tục nói: "Nhưng nếu nói về hệ thực vật thì bệ hạ của đế quốc Wiggon mới là đỉnh cao của hệ thực vật."

"Nghe có vẻ giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết nhỉ." Roth không hiểu ra sao lẩm bẩm: "Đây có tính là vừa khéo gặp phải chế ngự không?"

"Tất nhiên là không." Trạm Cao nhướng đuôi mày: "Mặc dù nghe thì khống chế tinh thần rất lợi hại nhưng nói một cách nghiêm khắc thì đó chính là độc tố tinh thần của thực vật thể. Chỉ cần thực lực của cậu đủ cao thì đối phương tuyệt đối không xâm phạm được cậu."

Bị một người bạn của giảng viên quang minh chính đại thảo luận, Minh Khương cũng không tức giận, chỉ lặng lẽ tìm một chỗ dưới bóng cây đứng.

Trạm Cao giải thích xong thì cũng không nán lại, ông ta nở nụ cười với Minh Khương: "Được rồi, tôi còn có việc phải làm. Lễ nhập học sắp bắt đầu rồi, mau qua đó đi."

Roth khô khan đáp một tiếng, đợi Trạm Cao rời đi, cậu ta chạy đến bên Minh Khương vỗ tay.