Song Tinh Thần Thể Duy Nhất Trên Toàn Tinh Tế

Chương 30

Roth: "Được, tôi sẽ nói với cậu ấy ngay."

Hai người bàn bạc qua lại, còn Minh Khương thì đắm chìm trong vương quốc thực vật.

Cậu đi đến trước kính ngắm cây gừng khô, giơ tay áp vào kính, cách lớp kính cậu vuốt ve hình dạng cánh hoa và đường gân của cây gừng khô.

Cây gừng khô này lớn hơn gấp đôi cây mà cậu nuôi.

Một chú rô bốt nhỏ bên cạnh lăn bánh đến bên cậu, dùng giọng máy móc đáng yêu hỏi cậu: "Vườn thực vật phát miễn phí hạt giống hoa hồng leo, bạn học có cần không?"

Minh Khương nhìn rô bốt giơ màn hình chiếu sáng bằng hai tay hỏi, không chút do dự chọn nhận.

Nhưng hoa hồng leo có rất nhiều giống, rô bốt đưa ra nhiều lựa chọn, Minh Khương đều rất thích.

Cậu vô cùng do dự, biểu cảm nghiêm túc đó thậm chí còn thận trọng hơn cả khi cân nhắc chuyện Roth và Celia hỏi cậu có muốn lập đội không.

Suy nghĩ hồi lâu, Minh Khương chọn nút cuối cùng – Marguetite*.

*Tên Việt: Hoa cúc đại đoá.

Ngôn ngữ hoa của nó là kiêu hãnh, hài lòng, vui vẻ và mong chờ tình yêu.

Minh Khương không mong chờ tình yêu nhưng cậu hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Tương lai vốn tăm tối cuối cùng cũng le lói một tia sáng, những người bạn mới cũng rất tốt.

Minh Khương lấy hạt giống từ trong bụng rô bốt mở ra rồi cong môi.

"Trồng ở bệ cửa sổ đi."

"Như vậy là mỗi sáng đều có thể nhìn thấy em nó rồi."

Roth đυ.ng vào cánh tay Minh Khương: "Này, Khương Khương, cậu cầm gì vậy? Hạt giống vườn thực vật tặng à?"

"Ừ." Khóe môi Minh Khương cong lên, sự vui vẻ dễ thấy lây sang cả Roth và Celia.

Celia có chút hiểu biết về những thứ này, tiến lại gần nhìn thấy chữ trên đó: "Marguetite... Là hoa hồng leo à."

"Ừ." Minh Khương lật lòng bàn tay lại, cất hạt giống đi: "Đẹp lắm."

Celia nhìn cũng đã hiểu ra Minh Khương thực sự rất thích trồng hoa.

"Đẹp thật, hồi nhỏ tôi từng thấy ở nhà hàng xóm, cả bức tường đầy hoa màu vàng cam xếp chồng lên nhau, gió thổi vào càng đẹp hơn nữa cơ."

Roth là người vô tâm, không hiểu biết về những khía cạnh này, cậu ta gãi đầu cười phụ họa.

Roth nói: "Vậy chuyện lập đội tạm thời định như vậy nhé? Nếu bạn cùng phòng tôi đồng ý thì chúng ta có bốn người rồi, cần thêm người khác không?"

Celia không trực tiếp đồng ý mà nói: "Minh Khương còn chưa nói gì mà, chúng ta hỏi ý kiến Minh Khương xem sao."

Đối diện với ánh mắt hỏi thăm của Celia và Roth, Minh Khương ngập ngừng lắc đầu: "Tôi không có ý kiến gì, lập đội với ai cũng được."

Thực ra cũng không đến lượt Minh Khương có ý kiến, chỉ cần nhìn vào cách gọi là khu tị nạn là có thể hiểu được, phần lớn mọi người, hay nói đúng hơn là chín phần mười dân chúng vẫn không có ấn tượng tốt gì về người hành tinh rác.

Chuyện lập đội, người khác không có ý kiến với cậu là được rồi.

Nhận được câu trả lời của Minh Khương, Celia lập tức quyết định: "Vậy Roth đi hỏi bạn cùng phòng cậu ấy đi, nếu đối phương không đồng ý thì chúng ta phải nhanh chóng tìm đồng đội mới."

"Được." Roth nhanh chóng gật đầu, tin nhắn cho bạn cùng phòng đã được gửi đi từ lúc Minh Khương gật đầu.

Tháng chín, tinh cầu Lotus vẫn đang trong thời kỳ nóng nhất trong năm, Minh Khương nghĩ đến Roth và Celia nhất quyết đi theo mình nên cậu chỉ đi dạo trong vườn thực vật nửa tiếng rồi quay về.

Xe huyền phù về là do Celia lái, cô gái có ngoại hình xinh đẹp này tính cách khá nóng nảy, cứ thế lái xe huyền phù thành cuộc đua xe.

Dưới sự điều khiển của Celia, hành trình hai mươi phút được rút ngắn xuống còn mười phút.

Đến bãi đậu xe huyền phù, một số sợi tóc rối của Minh Khương bị gió do xe chạy tốc độ cao thổi ra sau đầu, để lộ vầng trán sáng bóng.

Xuống xe, chân Roth đã hơi mềm nhũn.

"Thương lượng một chút, Celia, lần sau cậu có thể đừng lái nhanh như vậy không." Roth che mặt dựa vào thân xe huyền phù.

Celia không cho là vậy: "Nhanh lắm sao? Cậu xem người đẹp nhỏ còn chẳng bị sao kìa.”

Minh Khương ngẩng đầu: "Vẫn hơi nhanh."

Cậu chỉ là không có phản ứng gì thôi.

Roth nói: "Nói thật, từ lúc quen Minh Khương đến giờ, tôi chưa thấy Minh Khương có bất kỳ dao động cảm xúc nào."

Celia cảm thán: "Đỉnh thật, không phải là vui buồn không lộ ra mặt à?"

Minh Khương phủi bụi trên vạt áo, cậu sửa lại lời Roth: "Không, tôi sẽ tức giận, cũng sẽ vui vẻ."

Cậu không phải búp bê, không thể không có cảm xúc được.

Minh Khương cảm thấy chỉ là ngưỡng vui vẻ và tức giận của mình rất cao thôi, có lẽ là do nguyên nhân trải nghiệm, từ sau khi bố nuôi mất, đã rất lâu rồi không có chuyện gì có thể khiến cậu vui vẻ.

Roth: "Thật sao? Tôi không tin."