Tổng Giám Đốc Ơi, Vợ Yêu Của Ngài Tới Rồi!

Chương 67: Cứu tôi

Đếm ngày mười tám tháng bảy.

Lâm Vãn bị trúng thuốc, bị bắt vào thang máy.

Hiệu quả của thuốc vẫn chưa phát tác hết nên Lâm Vãn vẫn còn ý thức, nhưng cô không để bọn họ phát hiện ra.

Trong thang máy, Đàm Thụ Lập vòng tay ôm eo Lâm Vãn, hài lòng ngắm nghía khuôn mặt càng ngày càng mơ màng của cô.

Lâm Vãn siết chặt chiếc chìa khóa trong túi áo khoác, có thể cảm nhận được máu trong cơ thể mình đang quay cuồng dưới tác dụng của loại thuốc kia.

Trong túi áo của cô có đặt một chiếc còi báo động, cô đã mua nó để phòng thân vì lo lắng bản thân sẽ gặp chuyện không an toàn.

Trên trán cô thấm đẫm mồ hôi lạnh, cơ thể thì càng ngày càng mềm, Lâm Vãn véo đùi mình một cái thật mạnh, dùng cảm giác đau đớn nhở nhắc nhở mình phải giữ tỉnh táo.

Thang máy “tinh” một tiếng, không biết đã đến tầng mấy.

Cả người cô mồ hôi đầm đìa, bất lực nhìn cửa thang máy mở ra. Cô lê đôi chân mềm nhũn bị Đàm Thụ Lập ôm ra khỏi thang máy.

Tiếng chuông báo động chợt vang lên đúng lúc cô chuẩn bị bước ra khỏi cửa thang máy, trong không gian chật hẹp tiếng vang càng có vẻ chói tai, càng khiến người ta trở tay không kịp.

Đàm Thụ Lập không kịp đề phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông thì rất hoảng loạn.

Nhân cơ hội này, Lâm Vãn dùng hết sức lực đẩy Đàm Thụ Lập ra, liều mạng chạy ra khỏi thang máy.

Đàm Thụ Lập bị đẩy mạnh một cái mới tỉnh táo lại, lập tức đưa tay tóm chặt khuỷu tay Lâm Vãn.

Lâm Vãn giãy quá mạnh, đến nỗi còi báo động trong tay bay ra ngoài, sau đó đập vào mặt Đàm Thụ Lập.

"Đ* m* con điên này…"

Đàm Thụ Lập bị đau vội lùi lại một bước, sau đó lập tức tắt còi báo động.

Cái còi kêu quá to, nếu bị người khác phát hiện thì nguy rồi!

Đàm Thụ Lập luống cuống tắt còi báo động, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra cửa thang máy đã đóng lại, thậm chí còn đang đi xuống

“Tìm được rồi xem tao có gϊếŧ mày hay không!”

Đàm Thụ Lập tức giận đá cửa thang máy một cước rồi mắng to.

Toàn thân Lâm Vãn không còn chút sức nào, máu trong người cô như đang sôi lên, hô hấp nóng bỏng, khắp cơ thể giống như đang bị hàng nghìn con kiến gặm nhấm.

Cô cố dùng chút ý chí còn sót lại, bám vào tường đi về phía trước, một cơn khô nóng dâng lên trong lòng, máu toàn thân bắt đầu sôi sục.

Lâm Vãn khó chịu nắm chặt cổ áo mình, “ầm” một tiếng ngã xuống một cánh cửa nào đó, không ngừng thở dốc

“Có ai không? Cứu tôi!"

Sáu từ ấy như đã rút hết sức lực của cô.

Không ai trả lời cô.

Lâm Vãn tuyệt vọng cắn mạnh vào đầu lưỡi, cổ họng trào lên vị tanh của máu, cô bám chặt vào vách tường không cho mình ngã xuống, khó khăn bước về phía trước.

“Con khốn! Ra đây! Mày cho rằng mày có thể trốn đi đâu?”

Nhưng chỉ một thời gian ngắn, Đàm Thụ Lập đã đuổi đến nơi.

Lâm Vãn khó chịu cố ngước mắt lên nhìn, ngay cả lông mi cũng ướt đẫm mồ hôi. Cảm giác như có loài dòi bọ nào đó đang lúc nhúc trong xương khớp khắp thân thể cô, cô đã không nói nên lời, sức lực trong cơ thể đang dần bị rút cạn.

Cô ngã xuống trước cánh cửa của một căn phòng, nếu trong phòng này vẫn không có ai thì cô ấy không được cứu mất.

Cốc cốc cốc.

Cứu tôi.

Cốc cốc cốc.

Có ai không?

Cốc cốc cốc.

Cứu tôi.

Vẫn không có ai trả lời cô.

Giây cuối cùng Lâm Vãn còn tỉnh táo, cô nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng của mình.

Cánh cửa bật mở.

Lâm Vãn ngã về phía trước, một đôi tay to lớn nhẹ nhàng giữ chặt vòng eo của cô.

Trong khi đó, phòng số bảy ở tầng dưới.

Lâm Uý bước ra khỏi phòng, hôm nay cô ta cố ý mời bạn bè ăn cơm ở chỗ này, uống chút rượu. Dù không say nhưng rượu làm cho khuôn mặt cô ta đỏ ửng, đầu óc cũng hơi mơ hồ.

“Ting...” Thang máy dừng lại ở tầng bảy, Đường Kiến Bưu đầy mùi rượu vịn cửa đi vào thang máy.

Lâm Uý nhíu mày nhìn ông ta, đặt tay lên trước mũi rồi phẩy phẩy ra chiều ghét bỏ.

Chính động tác này đã làm Đường Kiến Bưu chú ý tới cô ta, ông ta dùng đôi mắt say rượu đánh giá chiếc váy chiffon nhìn thì có vẻ kín đáo nhưng thực chất nơi nào cũng khêu gợi kia.

Bên hông váy có một đường cắt để lộ vòng eo trắng như tuyết, làn váy dài đến đầu gối nhưng thực chất ba xăng ti mét dưới đùi là kín, phần còn lại chính là lớp ren trong suốt.

Đường Kiến Bưu nhìn mà nóng cả người, ông ta nhìn lên mặt cô, bỗng nhiên cười rộ lên: “Đây không phải là cháu Lâm sao?"

Lâm Uý khá bất ngờ vì người đàn ông béo ú này lại quen biết mình, chỉ nhìn ông ta bằng ánh mắt khó chịu.

Đường Kiến Bưu cười tủm tỉm giải thích: “Lần trước tổng giám đốc Lâm có tổ chức tiệc ở vườn Kim Dương, ông ấy còn giới thiệu tôi cho cháu mà, không nhớ sao?"

Lúc này Lâm Uý mới có một chút ấn tượng, cô ta cố nén sự không kiên nhẫn trong mắt, lễ phép cười nói: “À, hóa ra là bác Đường ạ? Thật trùng hợp."

Nếu như không phải Đường Kiến Bưu và Lâm Ích Viễn có hợp tác thì còn lâu cô ta mới nói chuyện với người đàn ông vừa xấu vừa thô bỉ này.

Chủ yếu là ở bên ngoài Lâm Uý luôn đóng vai ngoan ngoãn nghe lời, vừa thông minh, có tài lại dịu dàng, bị người quen thấy mình ở đây đã không đúng với vỏ bọc cô ta thể hiện rồi. Nếu không biểu hiện lễ phép một chút, Đường Kiến Bưu đi nói lung tung, chẳng phải hỏng hết hình tượng cô ta cố gắng gìn giữ suốt bao năm hay sao?

Đường Kiến Bưu nhìn thấy cô ta cười, càng nhìn càng ngứa ngáy.

“Không nghĩ tới cháu Lâm trông có vẻ ngoan ngoãn lại còn biết uống rượu. Cháu ở phòng nào? Để bác Đường dẫn cháu về?"

Tên đàn ông này muốn cái gì đã quá rõ ràng rồi.

Lâm Uý giấu vẻ ghét bỏ trong mắt, vẫn lễ phép cười nói với Đường Kiến Bưu: “Tụ tập với các bạn thôi ạ, vui quá nên cháu có uống mấy ly rượu trái cây. Không cần phiền bác Đường đâu ạ, đến phòng cháu rồi, bạn cháu đang đợi cháu.”

Dứt lời, Lâm Uý nhìn thang máy, tầng mười ba, sắp đến tầng mười tám rồi, sao Đường Kiến Bưu còn không đi xuống?

Đường Kiến Bưu cười cười rồi đến gần cô: “Bạn bè? Con trai phải không? Không ngờ cháu Lâm không chỉ uống rượu ở quán bar vào nửa đêm mà còn đi khách sạn với đàn ông đấy?"

Trong miệng Đường Kiến Bưu phun ra mùi rượu hôi thối làm Lâm Uý buồn nôn.

“Bác Đường hiểu lầm rồi ạ, nữ, cô ấy là con gái.”

Lâm Uý không muốn nhiều lời với ông ta, cũng may đã đến tầng mười tám, cuối cùng cô giả bộ lễ phép, nói: “Cháu đi trước đây, bác Đường...”

Nhưng khoảnh khắc cô bước chân ra khỏi thang máy, Đường Kiến Bưu cười đê tiện, sau đó bất ngờ kéo giật cô lại đằng sau, tay kia nhanh chóng ấn nút đóng cửa và số tầng.”

Lâm Uý bất ngờ liền tức giận nhìn về phía Đường Kiến Bưu: “Bác Đường, bác làm cái gì vậy?”

Đường Kiến Bưu say rượu, đẩy Lâm Uý vào góc thang máy: “Bác Đường thích cháu, muốn dẫn cháu về phòng bác nói chuyện."

Lâm Uý nhíu mày, cô không che giấu nổi vẻ căm ghét: “Bác nói cái gì vậy? Bác say rồi, nhanh chóng gọi người đưa bác về đi!"

Nói xong, Lâm Uý móc điện thoại di động ra theo bản năng.

“Nói chuyện với người đẹp thì phải nói lời hay chứ. Sao lại cần gọi người đưa bác về? Không phải có cháu đây sao?"

Nói xong, bàn tay mập mạp của Đường Kiến Bưu sờ vào ngực Lâm Uý.

“A..." Lâm Uý giật mình vội vàng đạp một nhát vào bụng ông ta rồi hét lên: “Thứ đàn ông khốn nạn! Ông không muốn sống nữa hả!"

Đường Kiến Bưu say quá rồi, trong đầu chỉ còn làn da trắng bóng chỗ hông Lâm Uý mà thôi, cô ta càng giãy giụa ông ta càng hưng phấn: “Muốn chứ, bác còn khỏe lắm, cháu muốn thử không?"

Nói xong, Đường Kiến Bưu đột nhiên dồn lực cướp lấy điện thoại di động của Lâm Uý, sau đó lại ấn cô lên vách tường thang máy: “Ha ha ha ha ha..."

"A..." Lâm Uý hét lên, đôi môi hôi thối của Đường Kiến Bưu chạm vào cổ cô ta, cô ta vừa cố đẩy ông ta vừa hô to: “Ông buông tôi ra! Thằng chó, dám động đến tôi, cha tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu!"

“Cha cô? Cha cô còn muốn hợp tác với tôi đấy, ông ta không có ý kiến đâu, đến đây ha ha ha..."

"A! Tên khốn, mày đừng chạm vào tao! Tao nói cho mày biết, bạn bè của tao đang chờ tao, họ mà không thấy tao thì sẽ đi tìm đấy!"

"Vậy thì đến đi! Xem anh ta có thể tìm được hay không?”

Đừng thấy Đường Kiến Bưu mập mạp mà chê, thật sự ông ta rất khỏe, Lâm Uý có giãy dụa thế nào cũng chỉ như đang gãi ngứa cho ông ta mà thôi.

Lâm Uý khóc lóc không chịu phối hợp, cuối cùng cũng khiến Đường Kiến Bưu phát điên, ông ta vung tay tát một cái khiến Lâm Uý đập đầu vào vách thang máy, cô ta thấy tai mình ù đi rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.

Đêm khuya.

Lâm Uý khóc lóc cầm chiếc váy rách nát che cơ thể mình rồi hoảng hốt đi lên tầng mười tám, nhìn thấy một người phụ nữ từ phòng 18885 đi ra.

Người phụ nữ quay lưng về phía cô ta, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển và quần đen, tóc dài lộn xộn vội vã chạy theo hướng ngược lại.

Đó là bóng lưng của Lâm Vãn.

Có hóa thành tro cô ta cũng nhận ra!