Tổng Giám Đốc Ơi, Vợ Yêu Của Ngài Tới Rồi!

Chương 65: Cô dám khẳng định là tôi đã đẩy cô chứ?

Lâm Vãn giơ một tay giữ chặt bàn tay của Khương Lan Y. Cho dù là vậy, cô vẫn không thèm nhìn Khương Lan Y lấy một cái.

Thậm chí còn không muốn nói một câu nào với bà ta.

Khương Lan Y thấy Lâm Vãn như vậy lại càng giận hơn, bà ta nghiến răng nghiến lợi: “Lâm Vãn, nếu Uý Uý và đứa bé trong bụng nó xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho cô đâu! Nửa đời sau, cô cứ chờ mà sống trong tù đi!"

Lâm Vãn chỉ coi như bản thân không nghe thấy, cô hất tay Khương Lan Y ra.

Hàn Khanh Vân đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, bà ấy nhìn thấy Lâm Vãn chật vật và cô đơn như vậy, bèn bước tới khuyên nhủ Khương Lan Y: “Bà thông gia, tạm thời đừng nóng giận, chờ Uý Uý phẫu thuật xong đã. Ác giả ác báo, nếu Uý Uý và đứa bé xảy ra chuyện gì, nhà họ Giang chúng tôi...”

Ánh mắt Hàn Khanh Vân lại chuyển sang khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Vãn, giọng điệu nghe thì nhẹ nhàng nhưng lại hết sức nghiệt ngã: “Sẽ không bỏ qua người dám làm hại con cháu nhà họ Giang."

Khương Lan Y nghe xong những lời này mới nguôi cơn giận được một chút, bà ta nắm tay Hàn Khanh Vân đau khổ khóc rống: “Bà thông gia, tôi không hiểu... thật sự không hiểu, cùng là con gái của nhà họ Lâm, sao đứa con gái lớn này lại độc ác như vậy, Uý Uý từ nhỏ đã nhường nó, thế mà nó... nó còn...”

Lâm Ích Viễn nghe thấy tiếng động cũng bước lại chỗ này, vừa thấy Lâm Vãn, trên mặt ông ta cũng hiện vẻ tức giận:

“Lâm Vãn! Mày còn là con người không? Tao chỉ nghĩ là mày không thích nói chuyện, tính cách kì quặc một chút, nhưng tao không ngờ mày lại độc ác đến mức này! Em gái mày đang mang thai đấy, sao mày có thể ra tay tàn độc như vậy! Còn việc gì mà mày không dám làm chứ! Có vẻ như tao đã làm đúng, không đuổi mày ra khỏi nhà họ Lâm thì tao còn không biết mày còn làm ra những chuyện táng tận lương tâm đến mức nào! Mày chẩn đoán sai, lần này còn gây chuyện với chính em gái mình, pháp luật quy định như thế nào thì cứ xử như thế, tao sẽ không giúp mày, mày cũng đừng xin tao tha thứ!

"..."

Lâm Ích Viễn tức giận lắm mới nói ra những lời như vậy.

Từ nãy đến giờ Lâm Vãn vẫn không nói câu nào, cảnh sát nhìn đám người trước mặt, lại nhìn Lâm Vãn. Nếu không phải vừa rồi có nghe thấy cô gái này nói thì anh ta cũng nghi ngờ cô có phải là người câm hay không?

Lâm Ích Viễn thất vọng nhìn Lâm Vãn, ông ta lắc đầu: “Haiz... Tao cứ tưởng... mày sẽ không giống mẹ mày, nào ngờ...

Nghe thấy câu này, Lâm Vãn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Ích Viễn, mở miệng: “Ông không có tư cách nhắc tới mẹ tôi."

Tất cả mọi người đang chờ cô ấy mở miệng, nhưng không ai ngờ được câu đầu tiên mà cô ấy nói sẽ là câu này.

"Mày...” Lâm Ích Viễn trừng mắt nhìn cô, nhưng không biết phải nói gì tiếp, cuối cùng chỉ có thể phất tay áo bỏ đi.

Cho đến khi Lâm Uý bị đẩy ra khỏi phòng bệnh, Giang Cẩn Đình vẫn chưa xuất hiện.

Không có ngoài ý muốn, dưới tác động lực lớn như vậy, đứa bé trong bụng Lâm Uý không thể giữ được.

Sắc mặt cô ta trắng bệch, nằm trên giường bệnh không ngừng khóc, Khương Lan Y ngồi ở đầu giường vừa khóc vừa an ủi.

Cảnh sát vẫn không thập được thông tin gì từ chỗ Lâm Vãn, cũng chỉ có thể điều tra từ chỗ Lâm Uý.

Lâm Uý khóc nức nở nói: “Tôi... Hôm nay chị ấy đến gặp tôi, nói có chuyện muốn nói, rồi chị ấy nói đứa bé trong bụng tôi không phải của nhà họ Giang, nói là tôi đã dàn xếp vụ hãm hại chị ấy chẩn đoán sai, tôi... chúng tôi đã xảy ra tranh chấp, nói một hồi thì... chị ấy... chị ấy đột nhiên đẩy tôi.”

Lâm Uý che mặt khóc nức nở: “Chị ấy còn nói... Tại sao chị ấy lại bị cư dân mạng tấn công mà tôi lại có cuộc sống tốt như vậy? Nói tôi chỉ dựa vào đứa bé trong bụng mới leo lên nhà họ Giang, không có nó thì tôi chẳng là cái gì cả, con của chị ấy không còn, chị ấy cũng không cho tôi sống thoải mái."

Khương Lan Y nghe cô ta nói vậy thì lập tức tức giận mắng Lâm Vãn một câu: “Con đàn bà ác độc, tự cô nɠɵạı ŧìиɧ rồi sảy thai, liên quan gì đến Uý Uý nhà tôi? Thứ lăng loàn!"

“Chị ấy... chị ấy còn nói... ngay... giây phút đầu tiên nhìn thấy Cẩn Đình, đã... đã yêu anh ấy rồi, chị ấy nói chị ấy không chiếm được, cũng sẽ không để tôi được lợi. Hu hu hu..... Con tôi... đứa trẻ đáng thương, có gì tức giận xin cứ trút lên đầu tôi, nhưng con tôi vô tội, sao chị ấy... sao chị ấy lại nỡ ra tay với đứa bé?"

Những lời này nghe mà đau đớn, sinh động, nghe mà vô tội quá.

Mọi người ở đây đều nhìn Lâm Vãn với ánh mắt tức tối.

Nhất là Khương Lan Y, bà ta chỉ mong có thể xé xác Lâm Vãn ra ngay lập tức.

"Hạng phụ nữ không biết xấu hổ! Nɠɵạı ŧìиɧ, có con ngoài giá thú rồi còn dám tơ tưởng đến em rể của mình! Tôi thấy cô không biết xấu hổ đến mức có bệnh rồi! Anh cảnh sát, không cần phải điều tra làm gì nữa, bắt ngay con điếm không biết xấu hổ này vào tù đi, cho cô ta án chung thân, cả đời này cũng đừng mong ra ngoài! Bằng không cô sẽ gây hại cho xã hội, gây hại cho gia đình và tính mạng người khác!"

Cảnh sát nhíu mày không vừa ý với Lâm Vãn nhưng vẫn hỏi: “Xin hỏi, những lời cô Lâm Uý vừa nói có phải là thật hay không? Cô cần bổ sung hay biện minh gì không?"

"..." Lâm Vãn vẫn không nói lời nào

Hỏi mãi mà cô vẫn không chịu nói, cảnh sát cũng mất kiên nhẫn, anh ta gõ vào quyển sổ trên tay rồi cao giọng: "Nếu cô không nói gì, chúng tôi sẽ đưa cô về cục điều tra cho rõ!"

“Còn hỏi cái gì nữa? Nhân chứng vật chứng đều xác thực, người giúp việc tận mắt nhìn thấy cô ta đẩy con gái tôi, con gái tôi mang thai đấy, chẳng lẽ nó lại tự đâm vào bàn trà để mình sảy thai? Tôi thấy cô ta không có gì để biện minh nữa đây. Cô ta còn có tiền án đấy, cô ta chữa bệnh hại chết con nhà người ta kìa! Còn hỏi gì nữa, mau bắt cô ta vào ngục giam, xử cô ta chung thân!"

Khương Lan Y tức giận hô to.

Cảnh sát nhìn về phía Hàn Khanh Vân đứng bên cạnh, khuôn mặt bà ấy cũng hết sức khó coi.

Hàn Khanh Vân liếc nhìn Lâm Vãn một cái, lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, nếu có chứng cứ xác thực thì tôi sẽ không tha cho kẻ làm hại đến con cháu nhà họ Giang.”

Lâm Ích Viễn cũng nói: “Mang đi, nên làm thế nào..."

Hai cảnh sát gật đầu, đi về phía Lâm Vãn, chuẩn bị dắt cô về cục.

“Lâm Uý, cô dám khẳng định là tôi đẩy cô sao?”

Cảnh sát vừa đi tới trước mặt Lâm Vãn thì thấy cô cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên nói chuyện.

Lâm Uý nằm trên giường, rưng rưng nước mắt, sắc mặt vô tội lại đáng thương: “Đến bây giờ mà chị còn muốn phủ nhận sao?"

“Tôi hỏi lại cô một lần nữa, cô có chắc chắn không?"

Lâm Vãn nhìn thẳng vào cô ta, ánh mắt không hề sợ hãi.

Lâm Uý nghiến răng quyết tâm, cô ta ngẩng đầu, khẳng định: “Tôi chắc chắn."

“Được."

Lâm Vãn gật đầu.

Sau đó, cô rút điện thoại ra khỏi túi, nhập mật khẩu, nhấn nút ghi âm.

“...Đây là biệt thự của Giang Cẩn Đình, chỉ có tôi với cô, cô nói xem... nếu tôi... và đứa bé trong bụng gặp chuyện chẳng lành, ai sẽ tin cô đây, ai có thể làm chứng cho cô?"

"...Mọi người sẽ chỉ nghĩ cô đang vu hãm tôi, Vì cô không tìm ra cách thoát tội nên bắt đầu nổi điên rồi vu khống tôi! Cô muốn xúi giục Giang Cẩn Đình nghi ngờ tôi sau đó kiểm tra đứa bé trong bụng tôi ư? Tôi sẽ không cho cô cơ hội đó đâu...”

“...Lâm Vãn, hôm nay hoặc là cô bị tôi lột sạch rồi chụp ảnh đăng lên mạng để mọi người chia sẻ, hoặc là tôi đẩy một cái thôi, tôi có thể cho cô mãi mãi không ngóc đầu lên được!"

“...Lâm Vãn, cô ngoan ngoãn nhận tội không được sao? Cô đi tù, rời khỏi Giang Ninh thì tôi sẽ để cô yên. Nhưng cô luôn tự cho mình là thông minh, thật khiến người ta căm ghét!"

Trước khi Lâm Vãn bước vào phòng cô đã bật ghi âm rồi, nhưng Lâm Vãn muốn đơn giản hơn một chút liền chạy đoạn ghi âm đến gần cuối.

Lâm Uý nhìn điện thoại di động trong tay Lâm Vãn, nghe những gì mình vừa nói bên trong, cô ta kinh hãi đến tái xanh mặt mày.

Chưa đến một phút đồng hồ mà mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi, tất cả mọi người có mặt đầu giật mình, đồng loạt chuyển ánh mắt từ trên người Lâm Vãn sang Lâm Uý.

Có thứ gì đó vừa nổ tung trong đầu Lâm Uý.

“Không! Tôi chưa bao giờ nói thế! Là Lâm Vãn! Lâm Vãn đang vu khống tôi!"

Lâm Uý ngồi trên giường bệnh, cô ta ôm đầu hét lớn, không ngừng khóc lóc khi nhìn ánh mắt của mọi người.

“Con chưa bao giờ nói những lời đó! Mẹ ơi! Mẹ! Là Lâm Vãn đổ oan cho con! Cô ta đã chỉnh đoạn ghi âm thành giọng của con, cô ta chỉ muốn đổ tội cho con, cô ta đang tìm cách thoát tội thôi! Mẹ, mẹ tin con đi! Tin con đi!"

Lâm Uý gọi mẹ không phải Khương Lan Y, là Hàn Khanh Vân, cô ta nhìn Hàn Khanh Vân khóc lớn.

Hàn Khanh Vân nhìn cô ta, sự đau thương trong đôi mắt ấy dần biến thành hoài nghi.

Lâm Uý như phát điên, cô ta quay sang khóc lớn với Khương Lan Y: “Mẹ! Con chưa bao giờ nói như vậy thật mà, đứa trẻ trong bụng con thật sự là con cháu nhà họ Giang! Lâm Vãn đang đổ oan cho con, không tin thì mẹ cứ xem điện thoại di động của cô ta, đoạn ghi âm trong máy cô ta chắc chắn là giả! Cô ta cố ý làm thế để đổ tội cho con!"

Cô ta khóc đến khàn cả giọng, mọi người bắt đầu hoài nghi tính xác thực của đoạn ghi âm, một lần nữa chuyển tầm mắt sang Lâm Vãn.

Lâm Vãn vẫn bình tính như vậy, cô ngồi trên sô pha, lại thở dài:

“Lâm Uý, đoạn ghi âm này tôi ghi lại trên một cuộc gọi trực tiếp, tức là, những gì cô nói, không chỉ tôi nghe được mà người đang nói chuyện với tôi cũng nghe được.

Cô lẳng lặng nhìn Lâm Uý, ngữ điệu chậm rãi và nhẹ nhàng lại làm cho người ta nghe mà hoảng hốt.

“Biết vì sao đến bây giờ Giang Cẩn Đình vẫn chưa tới không?”

Tất cả mọi người mở to hai mắt, Lâm Uý khóc đến mức không ra tiếng rồi, cô ta hoảng loạn nhìn Lâm Vãn.

Toàn bộ căn phòng, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

"Vì người nói chuyện với tôi, là anh ta."