Lâm Vãn cau mày theo bản năng, cô cảm thấy hình như mình và Đường Kiến Bưu còn chưa quen thuộc đến mức ông ta có thể gọi như vậy.
Lâm Vãn nhìn vào phòng của Triệu Ngọc Tú và phòng bếp nhưng lại không thấy ai.
Vậy Đường Kiến Bưu vào nhà bằng cách nào?
Lâm Vãn cảm thấy nghi ngờ nhưng cũng không có tâm trạng đi nghiên cứu chuyện này. Cô không muốn nhiều lời với ông ta, chỉ gật đầu rồi đi về phòng.
Ở trên ghế salon, Đường Kiến Bưu giơ đôi chân mập mạp lên, khuôn mặt tỏ vẻ sâu xa mà nhìn Lâm Vãn, ánh mắt cũng tràn đầy hưng phấn.
"Vãn Vãn, quên tôi rồi sao?"
Lâm Vãn càng nhíu mày chặt hơn, tại sao hôm nay cứ có người không quen nói rằng mình biết cô?
Trong đầu lục tìm hình dáng của Đường Kiến Bưu, Lâm Vãn chắc chắn trước đó bản thân thật sự chưa từng nhìn thấy ông ta.
Đường Kiến Bưu lại cười nói: "Nhưng tôi lại nhớ Vãn Vãn rất rõ, nhớ khi đó cô nhào vào trong lòng tôi vô cùng nhiệt tình. Ngay từ ánh mắt đầu tiên, tôi đã cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp của Vãn Vãn rồi!"
Bước chân Lâm Vãn khựng lại, sống lưng lập tức cứng đờ.
"Qủa thật là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, đêm hôm đó, lúc nhìn thấy cô là tôi đã nhận ra ngay. Hai tháng không gặp, có vẻ như Vãn Vãn lại xinh hơn rồi."
Là ông ta? Người đàn ông đêm hôm đó là ông ta?
Lâm Vãn lập tức cảm nhận được sự ớn lạnh đang chạy từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, sự thật quá chấn động khiến toàn thân cô cứng đờ tại chỗ, thậm chí còn quên cả cử động.
"Vãn Vãn, làm gì thế? Tại sao không nói chuyện?"
Đường Kiến Bưu đứng dậy đi về phía cô: "Quá kinh ngạc ư? Không sao cả, cô có thể từ từ tiếp nhận sự thật. Tôi cũng không ngờ sẽ gặp lại cô như vậy nhưng có lẽ chúng ta gặp được nhau là do... duyên phận!"
Dứt lời, Đường Kiến Bưu phấn khích ôm lấy Lâm Vãn từ sau lưng.
"Cút!"
Tiếng mắng chửi vang lên, Lâm Vãn khϊếp sợ đẩy Đường Kiến Bưu đang có ý nghĩ xấu xa ra.
Bị đẩy ra đột ngột nhưng Đường Kiến Bưu không hề tức giận, ông ta vẫn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Lâm Vãn.
"Vãn Vãn xinh đẹp, tức giận lại càng đẹp hơn."
Nhìn cái đầu trọc lóc và chiếc bụng bia to đến mức sắp đứt cúc áo của Đường Kiến Bưu, lại nghĩ đến người đêm đó là ông ta, cả người Lâm Vãn lập tức run rẩy.
Cô nắm chặt tay, nuốt xuống cơn buồn nôn và ép bản thân phải tỉnh táo: "Tôi không biết ông đang nói gì nhưng đây là nhà của tôi, chồng tôi sắp về, nếu như ông lại làm xằng làm bậy thì tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Chậc chậc chậc..." Đường Kiến Bưu lắc đầu, Lâm Vãn và Lâm Uý không hổ là hai chị em, đến cả lời nói cũng gần giống nhau như vậy.
"Được, vậy cô báo đi, báo xong hãy để mẹ chồng và chồng cô thấy cô xinh đẹp, động lòng người như thế nào khi ở trong vòng tay của tôi vào đêm đó, cô có muốn xem thử cùng tôi không?"
Lâm Vãn kinh ngạc mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào Đường Kiến Bưu.
Đường Kiến Bưu mỉm cười tỏ vẻ xâu xa, sau đó lấy điện thoại, mở hình ảnh rồi giơ lên trước mặt Lâm Vãn, cho cô xem từng tấm từng tấm một.
Nhìn những hình ảnh kia, đầu gối Lâm Vãn suýt chút nữa đã mềm nhũn, tê liệt ngồi trên đất nhưng cô vẫn kiên trì chịu đựng, cho dù giờ phút này máu tươi không ngừng tuôn trào, đầu óc nổ vang, cả người đều đã tê rần thì cô cũng chỉ cúi người chống lấy cơ thể đang nhũn ra.
Cô không tin, cô không tin người... người phóng đãng như trong hình lại là mình.
Chỉ trong một buổi chiều, Lâm Vãn liên tiếp trải qua việc bị người bệnh bạo lực, bị nghi ngờ chẩn đoán sai, về nhà lại biết được sự thật mà bản thân không muốn đối mặt nhất, cũng không muốn tin tưởng nhất.
Đặc biệt là sự thật đêm đó, sự thật mà cô ra sức che giấu, lẩn trốn lại đang bị bóc mẽ ngay lúc cô không hề có sự chuẩn bị.
Trong nháy mắt, trái tim Lâm Vãn như đang bị một bàn tay khổng lồ mạnh mẽ bóp chặt khiến cô không thể hô hấp, đau đến xé gan xé ruột.
Tại sao lại là ông ta, thành phố Giang Ninh có nhiều đàn ông như vậy, tại sao cứ phải là ông ta!
Nhớ tới đêm đó ông ta còn ở trong phòng cùng với Triệu Ngọc Tú.
"Oẹ..."
Lâm Vãn không nhịn được cơn trào ngược trong dạ dày, cô lập tức phun hết mọi thứ ra ngoài.
Đường Kiến Bưu không ngờ Lâm Vãn lại đột nhiên lao tới, ông ta nhanh chóng lùi về sau mấy bước, sợ làm bẩn bộ âu phục vừa mới bảo người ta may riêng cho mình.
Lâm Vãn vẫn cúi người, che ngực, không ngừng nôn ọe.
Nhìn dáng vẻ của cô, Đường Kiến Bưu cũng ngạc nhiên cúi người: "Vãn Vãn... không phải là cô... mang thai rồi chứ?"
Nghe được giọng nói của Đường Kiến Bưu, Lâm Vãn lập tức cảm thấy chán ghét, cô đẩy mạnh cơ thể đang đến gần của ông ta ra và hét lên: "Ông cút đi! Cút đi cho tôi!"
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Đường Kiến Bưu đã bắt được cổ tay Lâm Vãn, sau đó kéo cô vào trong ngực: "Tôi cút gì chứ? Muốn cút thì cũng phải cút cùng với cô, cô quên đêm đó chúng ta đã lăn lộn vui vẻ như thế nào sao?"
Lâm Vãn ra sức xô đẩy, giãy giụa trong ngực ông ta, cô không nhịn được mà kêu gào: "Buông tôi ra, đồ khốn kiếp không biết xấu hổ này!"
"Hai người đang làm gì vậy?"
Tiếng thét chói tai của Triệu Ngọc Tú vang lên, thậm chí nó còn to và kích động hơn cả tiếng hét của Lâm Vãn.
...
Tại G.C Gilt Building, trong phòng làm việc nằm ở tầng cao nhất đang có ba người ngồi trò chuyện với nhau.
Hoàng Tử Dực nói gì đó với Tần Minh Nam, vẻ mặt Tần Minh Nam không đổi nhưng anh ấy thì không ngừng cười ha ha.
Hoàng Tử Dực quay đầu, thấy Ngôn Dự đang ngoan ngoãn ngồi đó nghịch điện thoại, anh ấy lập tức đứng dậy, đi vòng ra phía sau anh ta.
"Ô, lại có bạn gái mới à?"
Ngôn Dự vội vàng che điện thoại lại rồi đưa tay đánh Hoàng Tử Dực: "Liên quan gì đến cậu? Lại còn xem trộm!"
Hoàng Tử Dực giật mình tránh về phía sau: "Tôi còn đang thắc mắc tại sao gần đây gọi đi uống rượu ôn chuyện cũ mà mãi cậu cũng không đi, hóa ra là đang yêu! Nhưng mà rốt cuộc loại phụ nữ nào mới có thể khiến cậu Ngôn nhà chúng ta nhung nhớ khôn nguôi, lại còn vụиɠ ŧяộʍ xem ảnh?"
Ngôn Dự nhướng mày: "Tóm lại là hoàn toàn khác với trước kia!"
"Khác chỗ nào? Khác chỗ nào mà khiến cậu Ngôn nhà chúng ta say mê như vậy? Cho chúng tôi xem với." Hoàng Tử Dực cười đến vui vẻ, lại còn pha trò làm màu.
Ngôn Dự liếc nhìn Hoàng Tử Dực: "Hừ! Dựa vào cái gì mà tôi phải cho cậu xem?"
"Chỉ liếc nhìn thôi, anh em với nhau, sao cậu lại keo kiệt như vậy!"
Hai người vừa đánh vừa ầm ĩ, chỉ có Tần Minh Nam vẫn ở đó, ung dung nói: "Tôi có thể hack vào điện thoại của cậu trong vòng mười phút, đến lúc đó mọi người đều có thể xem được."
"Ôi, Minh Nam, tại sao cậu có thể đối xử với anh em như vậy?" Ngôn Dự vô cùng đau lòng nói.
Vừa phân tâm, điện thoại di động đã bị Hoàng Tử Dực cướp đi.
Hoàng Tử Dực biết mật mã điện thoại của Ngôn Dự, sau khi mở ra, màn hình hiện lên một bức ảnh.
Ngôn Dự đưa tay cướp lấy. Bị bất ngờ, Hoàng Tử Dực tuột tay, điện thoại di động lập tức trượt ra ngoài.
Giang Cẩn Đình đẩy cửa tiến vào, chiếc điện thoại di động trượt đến chân anh, đập vào mắt là bức ảnh đời thường của một cô gái.
Giang Cẩn Đình nhìn chằm chằm vào màn hình rồi đột nhiên nhíu mày.
Thấy Giang Cẩn Đình trở lại, hai người đang đùa giỡn cũng không tiếp tục lộn xộn nữa.
Ngôn Dự đi tới với vẻ mặt tức giận, sau đó nhặt điện thoại di động lên.
Giang Cẩn Đình ngẩng đầu hỏi anh ta: "Cậu biết cô gái trong hình?"
Hoàng Tử Dực chỉ vào Ngôn Dự: "Hỏi Ngôn Dự, đây là bạn gái mới của cậu ta, cậu ta thích đến mức còn không cho tôi ngó qua."
Giang Cẩn Đình nhấc chân đi vào phòng làm việc: "Cậu lại đổi lúc nào?"
Ngôn Dự trợn mắt nhìn Hoàng Tử Dực, sau đó quay đầu lại: "Cái gì mà lại đổi! Tôi vẫn chưa theo đuổi được đâu..."
Hoàng Tử Dực nghe thấy thì càng phấn khởi: "Ôi! Nói mãi hóa ra vẫn chưa phải bạn gái à? Vậy tôi càng tò mò hơn, rốt cuộc người đẹp mà ngay cả cậu Ngôn đào hoa nhà chúng ta cũng không giải quyết được có tên tuổi như nào? Làm sao hai người quen biết?"
Ngôn Dự ho khan, hơi xấu hổ nói: "Triệu Lệ Hoa, cô cả nhà họ Triệu, chúng tôi quen biết ở Hạo Vũ Đế Vân hôm sinh nhật tôi!"