Người kia vai rộng, eo hẹp, ngực thì lại cứng như tấm thép, thoáng hạ cánh tay đỡ được cơ thể của Lâm Vãn đang ngã xuống.
"Làm trò gì thế?"
Kỷ Tây Trầm mỉm cười nhìn những người đang vây đuổi Lâm Vãn, giọng thanh thoát.
Lời không phải do người ôm Lâm Vãn nói, mà là một người đàn ông cao lớn khác đứng bên cạnh.
Người đàn ông mang một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, khi lười biếng cười lên bên trong chứa vài phần hững hờ lạ lẫm, ngũ quan tinh xảo cao quý, đường nét sâu sắc, là một vẻ đẹp tinh tế không như Giang Cẩn Đình.
"Địa bàn của tôi mà lại đi bắt người thế này, các người không phải dân bản địa à?"
Liếc mắt đã nhìn ra bọn họ không phải người bản địa, hơn nữa bộ dáng chủ nhân kia cũng không dễ chọc vào, vài người đàn ông bắt người không nhịn được cùng nhìn nhau, do dự không tiến nữa.
Lâm Vãn ngã vào ngực người đàn ông, mặt dán l*иg ngực cảm nhận cơn chấn động, người kia lại nói một chữ.
"Cút."
Mấy người đàn ông kia tuy không cam tâm, thế nhưng nhìn Giang Cẩn Đình và Kỷ Tây Trầm, họ chỉ có thể cắn răng chạy.
Lâm Vãn ngẩng đầu lên, chỉ có thể thấy được đường cong lạnh lẽo cứng rắn của cằm người đàn ông cùng với ánh mắt chăm chú nhìn xuống nghiên cứu dò xét cô.
Cảm giác đau đớn co rút nơi bụng ngày càng mạnh mẽ, đã đau đến mức khiến cô thậm chí không còn sức nói chuyện nữa.
Bụng cô đột ngột chảy ra một dòng nước ấm, cô khẽ rên lên, tiếp đó lập tức mất ý thức.
Giang Cẩn Đình cau mày nhìn về phía Lâm Vãn đột nhiên ngất đi, lập tức ôm ngang cô lên đi về phía lối ra.
Kỷ Tây Trầm có chút bất ngờ ngước mắt nhìn theo bóng lưng nhanh chóng rời đi của anh, chợt cảm thấy thú vị liền đi theo.
Hôm nay Giang Cẩn Đình mặc một bộ đồ thuần trắng, khi đưa Lâm Vãn lên xe, buông tay rồi anh mới phát hiện vết máu đã nháy mắt dính khắp nửa người mình, trong tay anh cũng loang lổ vết máu.
Mặt người đàn ông căng lên bình tĩnh, nhanh chóng đạp chân ga xuống, động cơ của chiếc Ferrari màu bạc nổ vang, Kỷ Tây Trầm ngồi ở ghế sau chỉ đường.
…
Bệnh viện.
"Bệnh nhân đã mang thang hơn tháng rồi, vì vận động quá mạnh nên xuất huyết bất thường…"
Chủ nhiệm phụ khoa bệnh viện nhân dân thành phố S vẫn luôn giữ thái độ cung kính giải thích với hai người đàn ông, thấy Giang Cẩn Đình nhíu mày, ông ta lại lập tức nói tiếp.
"Nhưng anh cứ yên tâm, anh cứ yên tâm đi, chúng tôi đã giữ được đứa nhỏ, chỉ là bệnh nhân cần phải nằm viện quan sát thêm mấy ngày nữa, sau đấy lại về cẩn thận nghỉ ngơi là được rồi."
Mang thai?
Giang Cẩn Đình nhìn về phía phòng cấp cứu còn đang phẫu thuật, chợt nhớ đến ngày kia nhìn thấy một người phụ nữ ở ngoài tiệm cà phê mắng Lâm Vãn, phản ứng đầu tiên lại là… trùng hợp vậy sao?
Lâm Vân mang thai, cô cũng mang thai.
Chủ nhiệm cẩn thận từng li từng tí đưa tờ đơn nhập viện ra, trực tiếp đưa vào tay Giang Cẩn Đình: "Thế… việc nằm viện cần người thân ký tên, ba đứa nhỏ…?"
Kỷ Tây Trầm nhíu mày nhìn về phía Giang Cẩn Đình, người kia đút tay vào túi lấy vật ra, còn vô cùng lưu loát ký tên bản thân mình xuống.
Ánh mắt Kỷ Tây Trầm mang ý tứ sâu xa, cười nói: "Đứa nhỏ này, của cậu sao?"