Chớp mắt đã trôi qua mấy ngày, tối chủ nhật, Lâm Vãn thu dọn tất cả đồ đạc cần chuẩn bị, cũng đã hẹn sẵn với bệnh viện.
Chuyến xe sớm nhất vào thứ hai, đến thành phố S chắc cũng giữa trưa, cô đến bệnh viện lập tức có thể làm kiểm tra liên quan, làm kiểm tra xong thì có thể hẹn ngày phẫu thuật.
Là một bác sĩ khoa phụ sản, cô biết một tuần vốn không đủ thời gian để hồi phục, nhưng đây đã là kỳ nghỉ dài nhất mà cô có thể xin được, có thể tính toán đến kết quả tốt nhất, nếu dài hơn sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Đứa trẻ mất đi, cô có thể quay về ngày tháng trước đây.
Đêm hôm đó, những quá khứ lộn xộn đó đều chỉ là một cơn ác mộng.
Trước khi xuất phát, Lâm Vãn nhận được điện thoại của Chu Ngạn Bác ở bến xe.
Anh dặn dò cô: "Đã mang đủ quần áo chưa? Không mang thì sang đó mua, anh cho em tiền, sau đó đi đâu cũng phải theo sát đội ngũ, đừng ra ngoài một mình, rảnh rỗi nhớ gọi điện thoại báo bình an cho anh, nhớ chưa?"
Lâm Vãn nén nước mắt cuộn trào trong hốc mắt, trả lời: "Nhớ rồi, anh cũng vậy, lúc xã giao đừng uống nhiều rượu, uống rượu xong thì hôm sau phải nhớ uống vitamin C, thế này mới không đau đầu."
Giọng nói của Chu Ngạn Bác vừa ấm vừa dịu: "Được, bye bye."
"Bye bye."
...
Bệnh viện nhân dân thành phố S… "Trong tử ©υиɠ, có thể thấy bào thai lớn khoảng 5.2cm × 4.1cm, thai nha bên trong dài 1.2m, tim đập ổn định, túi trứng...
Nhắc nhở siêu âm: Thai sớm, thai sống 9+ tuần." Lâm Vãn đứng ngoài cổng lớn của bệnh viện, nhìn vào giấy siêu âm màu trên tay, nhẹ nhàng ngước lên nhìn bầu trời xanh thẳm.
Đã có nhịp tim rồi.
Cô xoa vào bụng dưới, nơi đó vẫn bằng phẳng nhưng bên trong lại dần bắt đầu có một trái tim chung nhịp đập với cô.
"Tình hình của đứa bé rất tốt, tại sao lại không cần? Cô chắc chắn chưa?"
Lâm Vãn nhớ đến lời của bác sĩ hỏi cô.
Đây đều là lời mà Lâm Vãn từng nói với người khác, hôm nay lại đổi thành người khác nói với cô.
Là một bác sĩ khoa phụ sản, sao cô lại không biết một đứa bé quý giá như thế nào, đứa trẻ này sống trong cơ thể cô, sao cô lại có thể tàn ác vứt bỏ.
Nhưng không được, đến cả cha của đứa bé này là ai cô còn không biết, chuyện này cũng không thể cho Chu Ngạn Bác biết được, làm sao có thể giữ lại?
"Chắc chắn, không cần."
"Được rồi, vậy mười giờ sáng mai đến bệnh viện làm phẫu thuật."
Lâm Vãn đứng trước cửa bệnh viện người đến người đi, ngước nhìn bầu trời, khóe mắt rỉ lệ.
...
"Cái gì? Lâm Vãn đến thành phố S làm gì?"
"Không biết, nghe ngóng từ bệnh viện, hình như là phải đi thăm người già mắc bệnh nặng trong nhà."
"Cô ta làm gì có người già mắc bệnh nặng trong nhà? Người nhà của cô ta đều chết hết rồi, trên đời này ngoài ba của cô ta, làm gì còn người thân nào? Mặc kệ, ở thành phố S cũng tốt, người quen ít dễ ra tay. Lần này, nhanh chóng cho tôi, để cô ta chạy thoát thì đừng mơ lấy được một phần tiền nào từ trong tay tôi! Ôi trời… tôi ù!"
"Được, lần này đảm bảo hoàn thành chuyện bà muốn."
Tại hội sở cờ bài cấp cao, Khương Lan Y vừa gọi điện thoại, vừa đánh mạt chược, biểu cảm vô cùng đắc ý.
...
Khách sạn mà Lâm Vãn đã đặt cách bệnh viện không xa, ở ngay bên cạnh.
Bởi vì phản ứng của kỳ thai sớm, cô không ăn được gì, cũng lười ra ngoài nên tùy tiện gọi một phần đồ ăn ngoài.
Triệu Lệ Hoa gọi điện thoại đến: "Mười giờ ngày mai? Không thể muộn một chút sao? Bây giờ không có xe, chuyến xe sớm nhất của tớ cũng phải trưa mới đến nơi."
Lâm Vãn ngồi trên giường, chuẩn bị đồ đạc cần dùng cho phẫu thuật: "Không sao, xa quá nên không cần tới, một mình tớ cũng được."
Triệu Lệ Hoa nói chắc nịch: "Không được! Tớ phải tới, tớ đã giao xong công việc ngày mai rồi, lái xe xuyên đêm qua đó, cậu đợi tớ."
Lâm Vãn hơi bất đắc dĩ: "Từ Giang Ninh lái xe đến đây cũng mất mười một tiếng, Lệ Hoa, cậu muốn lái xe kiệt sức, không cần mạng nữa sao? Nếu thế, vậy nếu cậu tới thì tớ cũng sẽ không gặp cậu."
Triệu Lệ Hoa lập tức ỉu xìu: "Nhưng Vãn Vãn… tớ không muốn cậu làm phẫu thuật một mình..."
Lâm Vãn an ủi cô: "Yên tâm đi, chẳng qua là tiểu phẫu… qua nhanh thôi, bản thân tớ cũng là bác sĩ, còn có thể không biết sao?"
"Được rồi, vậy sáng mai tới sẽ lập tức qua đó, cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho mình đấy."
"Được, không sao."
Lâm Vãn đang trả lời, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó lại nghe thấy một câu.
"Xin chào, là người đặt đồ ăn phải không?"
Trong điện thoại, Triệu Lệ Hoa hỏi: "Sao thế?"
Lâm Vãn trả lời: "Đồ ăn tớ đặt đến rồi."
Nói xong, cô nhìn qua mắt mèo, quả nhiên nhìn thấy một anh trai giao hàng mặc quần áo màu vàng, móc xích khóa lên cửa, mở hé cửa.
Giọng nói của anh trai truyền vào trong: "Đồ ăn cô đặt đã đến rồi."
Lâm Vãn vươn tay ra nói: "Được, cảm ơn anh."
Không nhận được đồ ăn đưa đến, Lâm Vãn nghi ngờ ló ra nửa gương mặt từ trong khe cửa, đột nhiên có một bàn tay duỗi đến nắm lấy tóc của cô.
Lâm Vãn trừng to mắt, vừa muốn hét lên đã bị chiếc khăn ướt mang theo mùi thuốc bịt lại.
"Ưʍ..."