Lâm Vãn về đến nhà, không ngờ hôm nay Chu Ngạn Bác lại ở nhà, Triệu Ngọc Tú không ở nhà.
Cô ngây ra: "Tối nay về sớm thế?"
Chu Ngạn Bác cười dịu dàng: "Ừm, chưa ký hợp đồng nên anh bảo Tiểu Sơn đi rồi. Nghĩ lại bao nhiêu tối rồi chưa ở cùng em nên quay về, ai biết em lại không có nhà."
Nhìn thấy bàn ăn trống rỗng, Lâm Vãn áy náy nói: "Sao không gọi điện thoại cho em? Ăn chưa?"
Chu Ngạn Bác lắc đầu: "Tưởng em còn bận nên không dám quấy rầy."
Lâm Vãn đi vào nhà bếp, lấy tạp dề treo một bên: "Em nấu mỳ cho anh nha, thêm hai quả trứng gà, được không?"
"Thế thì tốt quá."
Lâm Vãn cười dịu dàng đi vào nhà bếp.
Chu Ngạn Bác vào theo, ôm eo Lâm Vãn từ phía sau, tựa đầu lên vai cô nói: "Hôm nay bệnh viện rất bận sao?"
Lâm Vãn đang đánh trứng, nhẹ giọng đáp: "Không có, ra ngoài ăn cơm với Lệ Hoa."
"Hóa ra là thế, công ty của cô ấy gần đây vẫn tốt chứ? Chuyện lần trước đã giải quyết xong chưa?"
Lâm Vãn đang cắt hành lá hơi dừng động tác, trả lời: "Vẫn tốt, đều giải quyết hết rồi."
Chu Ngạn Bác gật đầu: "Vậy thì tốt, lần trước anh cũng muốn giúp cô ấy, nhưng công ty của cô ấy là công ty sản xuất thuốc, còn anh là công ty tài chính, người quen không giống nhau, cho nên không giúp ích được gì. Giải quyết thế nào? Anh nghe ngóng rồi, Đàm Thụ Lập là nhân vật rất khó đối phó trong giới sản xuất thuốc."
Nghe đến cái tên này, Lâm Vãn siết chặt con dao trong tay, ánh mắt lập tức lộ ra vài phần hận ý, nhưng rất nhanh đã biến mất, Chu Ngạn Bác cũng không nhìn thấy.
"Lệ Hoa là cô chủ nhà họ Triệu, ở Giang Ninh cũng xem như là người có chút quyền thế, dùng thân phận này cũng sẽ không có ai không cho thể diện như vậy đâu."
Chu Ngạn Bác ngẫm nghĩ, cũng đúng, không có truy cứu đến cùng. Anh nhìn gương mặt trắng nõn dịu dàng của Lâm Vãn, hài lòng xoa xoa, sau đó nhìn thấy gì đó, ánh mắt sầm lại.
"Vãn Vãn… em quay lại đây."
Lâm Vãn giật mình, xoay mặt lại: "Sao thế?"
Chu Ngạn Bác nhíu mày nhìn nửa gương mặt vẫn còn ửng hồng của Lâm Vãn, ánh mắt căng thẳng.
"Có phải mẹ anh lại đánh em không?"
Lúc này, Lâm Vãn mới phản ứng kịp, buông dao xuống che mặt lại, mất tự nhiên nói: "Không phải, hôm qua gặp sản phụ, lúc sinh, sản phụ đau quá, bất cẩn đánh trúng."
Sao Chu Ngạn Bác có thể tin được, anh kéo tay Lâm Vãn, đau lòng dùng ngón cái xoa nhẹ trên mặt.
"Vãn Vãn, xin lỗi, anh từng nói sẽ bảo vệ em nhưng..."
Lâm Vãn lắc đầu, nắm tay của Chu Ngạn Bác: "Em thật sự không sao đâu Ngạn Bác."
Sao anh không biết có sao hay không, Chu Ngạn Bác hiểu Lâm Vãn, chuyện buồn đến mấy cũng ngậm ngùi nuốt xuống, không muốn gây phiền phức cho người khác.
Anh nâng mặt của Lâm Vãn, nhẹ nhàng hôn lên má.
"Vãn Vãn, chờ thêm chút nữa, chờ anh hoàn thành xong hạng mục này, anh sẽ mua nhà khác, mua biệt thự. Lần này, cho dù mẹ anh nói thế nào, anh cũng sẽ không để bà ấy sống chung với chúng ta. Đó chính là nhà của hai chúng ta, anh sẽ mời bảo mẫu chăm sóc em thật tốt, có được không?"
Hốc mắt Lâm Vãn cay xè, dùng sức cắn môi: "Được."
Chu Ngạn Bác mỉm cười xoa tóc cô, Lâm Vãn lại nén nước mắt xoay người ôm lấy eo anh.
"Ngạn Bác, xin lỗi."
Chu Ngạn Bác ôm lại cô, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: "Đồ ngốc, em có gì phải xin lỗi anh chứ."
Lâm Vãn cảm thấy có cái gì cứng chặn trong cuống họng, muốn nôn ra lại lập tức mất tiếng, chỉ có thể cố gắng nuốt xuống.