"Rụt đầu lại, cậu chưa từng gặp."
Vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng như cũ nhưng Hoàng Tử Dực lại cảm thấy lạnh gáy, vội vàng thu tầm mắt lại.
Ngôn Dự nhanh chóng đưa bài qua: "Anh, đến anh rồi, rút bài!"
Lúc này, Giang Cẩn Đình mới quay đầu nhìn bài và rượu ở trước mặt.
Chất lỏng champagne sóng sánh trong ly, nhớ đến hôm đó sau khi uống rượu say đã phạm phải kích động, bỗng nhiên không còn hứng thú tiếp tục chơi nữa.
Lâm Vãn tán thành với Triệu Lệ Hoa về điểm này, nếu thật sự không yên tâm được thì hôm đó đích thân làm phẫu thuật là được rồi, thời gian còn lại, cô tịnh dưỡng trong khách sạn, chắc chắn phải chăm sóc tốt cho bản thân.
Công ty sản xuất thuốc của Triệu Lệ Hoa mới hoạt động không lâu đã gặp phiền toái không dứt.
Tuy nói là cô chủ danh chính ngôn thuận của nhà họ Triệu nhưng mẹ kế và em trai kế vốn không xem trọng cô ấy, không biết đã lén lút tạo ra bao nhiêu chướng ngại.
Nếu cô ấy thật sự rời khỏi công ty một tuần để chăm sóc Lâm Vãn, sợ rằng lúc về công ty, nhân viên đã đi sạch rồi.
Xiên nướng trên bàn đã nguội lạnh, hai người cũng mất khẩu vị ăn, nhìn đồng hồ, họ thanh toán rồi rời đi.
Lúc Giang Cẩn Đình nhìn qua, chỗ ngồi đã không còn bóng người.
Anh khẽ nhướn mày, đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất bên cạnh, qua một lúc mới nhìn thấy Lâm Vãn và Triệu Lệ Hoa đi ra từ trong phòng.
Triệu Lệ Hoa nắm chặt tay của Lâm Vãn, giọng nói khàn khàn.
"Vãn Vãn, cậu hứa với tớ, sau khi đến thành phố S, ngày nào cũng phải gọi điện thoại cho tớ, biết không? Tớ không đi được nhưng tớ có thể sắp xếp người đến khách sạn chăm sóc cậu."
Lâm Vãn khẽ gật đầu: "Được, yên tâm đi, tớ là bác sĩ nên biết phải chăm sóc cho mình thế nào mà."
Giang Cẩn Đình nhìn thấy Lâm Vãn và Triệu Lệ Hoa nói gì đó, sau đó lại đi về hai hướng khác nhau.
Trong ngõ nhỏ, bóng dáng Lâm Vãn rời đi một mình bị đèn đường kéo dài ra, mỏng manh lại lạnh lùng.
Giang Cẩn Đình nhớ đến bóng lưng chạy trối chết trong CCTV, tựa như cũng yếu ớt như thế này.
Ánh mắt lại bất cẩn liếc qua, Giang Cẩn Đình nhìn thấy trong góc nhỏ, một chiếc xe bánh mỳ lụp xụp màu trắng theo sau Lâm Vãn.
Giang Cẩn Đình quay đầu chộp lấy chìa khóa trên bàn, chạy ra ngoài.
"Này! Anh đi đâu đấy? Không chơi nữa à?"
Ngôn Dự hét lớn ở đằng sau.
Quán nướng cách chỗ ở của cô và Triệu Lệ Hoa không xa, cho nên hai người cũng không lái xe, bình thường các cô cũng hẹn như thế này rồi chia ra về nhà.
Hơn nữa Lâm Vãn có tâm sự, đương nhiên sẽ không chú ý đến đằng sau có xe đang đi theo cô.
Con ngõ ban nãy còn mở vài quán, người ăn đêm không ít, xe bánh mì mới đầu cũng không dám theo quá gần.
Cho đến khi Lâm Vãn rẽ vào một con đường vắng người, chiếc xe lập tức tăng tốc độ lao đến.
Nhìn thấy còn vài trăm mét nữa là tiến sát đến Lâm Vãn, một chiếc xe hơi màu đen sẫm bỗng lao ngang qua trước mui xe từ một con đường khác.
Két... người đàn ông trên xe bánh mì đạp gấp phanh xe mới dừng lại được, hai người đàn ông ngồi phía sau chúi về trước theo quán tính.
Người đàn ông trên ghế lái kinh ngạc nhìn ghế lái phía đối diện, dưới ánh đèn chói mắt, đường cong gương mặt của người đàn ông cương ngạnh, ánh mắt lạnh thấu xương, toàn thân mang theo vẻ nguy hiểm người lạ chớ đến gần.
Sau khi Lâm Vãn nghe thấy tiếng phanh xe mới nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe hơi chắn trước một chiếc xe bánh mì, cho rằng là xảy ra va chạm xe cộ, nhìn một lát mới quay đầu tiếp tục đi về trước.
Người đàn ông cầm lái trên xe bánh mì nhìn thấy Lâm Vãn càng đi càng xa, tức giận chồm ra ngoài cửa sổ xe: "Không nhìn đường à? Đường một chiều xông cái gì mà xông?"
Ánh mắt của Giang Cẩn Đình quét qua, người đó lập tức rụt cổ lại, không hét nữa.
Người đàn ông trên xe cho rằng anh chạy sai đường, còn đợi anh quay đầu xe rời đi nhưng không ngờ người này lại bước xuống ghế lái, đóng cửa xe. Sau đó thờ ơ ngồi lên thân xe.
Đến nỗi...
Giang Cẩn Đình lấy điếu thuốc từ trong ngực, ngậm vào miệng, một tiếng xẹt quẹt diêm bốc cháy trong tay, châm lửa.
Dưới làn khói lượn lờ, gương mặt của người đàn ông vừa lạnh lùng vừa hoang dã.
Dù ai nhìn vào dáng vẻ này của anh cũng đều biết là không dễ chọc, thế nhưng lại có kẻ không sợ chết, không dừng được vẻ khinh thường kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong ánh mắt.
"Mày bị điên à! Chen trước xe người ta tưởng là hay?"
Giang Cẩn Đình vẫn không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào người đàn ông nhoài đầu ra khỏi cửa sổ xe bên cạnh.
Người đàn ông đó ỷ vào nhiều người, thật sự không sợ chết cầm gậy thép ra khỏi cửa xe.
Một người đã động thủ, những người khác cũng không chịu yếu thế, đồng loạt xuống xe.
Xe hơi màu đen giống như chủ nhân của nó, bá đạo chắn hơn nửa con đường, nghe thấy vài tiếng kêu rên cơ thể người ngã xuống đất, qua vài phút, tất cả lại yên tĩnh như cũ.
Tàn thuốc rơi trên lưng của một người đàn ông, người đó còn đang ngọ nguậy bò dậy, Giang Cẩn Đình giẫm chân lên lưng của gã rồi nhấn tàn thuốc xuống, nghiền nát.