Sáng sớm ngày hôm sau.
Chu Ngạn Bác bị tiếng đóng cửa mạnh bạo đánh thức, Lâm Vãn nằm bên cạnh đã không thấy đâu, dưới cốc nước thủy tinh trên đầu giường đặt một lọ vitamin C.
Trên giấy ghi chú ở cạnh cốc ghi là: “Chải đầu rửa mặt rồi uống viên vitamin C, như vậy mới không bị đau đầu.”
Những nét chữ xinh đẹp giống như người vậy, có thể khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp dịu dàng. Chu Ngạn Bác mỉm cười nhìn, bật dậy đi súc miệng.
Triệu Ngọc Tú thấy Chu Ngạn Bác bước ra, mỉm cười thân mật: “Dậy rồi à? Mẹ nấu đồ ăn sáng cho con rồi đấy, mau ăn đi.”
Chu Ngạn Bác liếc nhìn mặt bàn, quả nhiên trước giờ đều không có phần của Lâm Vãn, anh ta thở dài, ngồi vào bàn ăn.
Triệu Ngọc Tú rót cho anh ta cốc sữa bò, dò xét nói: “Ngạn Bác à, hôm nay con gái của dì Tôn trở về từ nước ngoài, mẹ với dì Tôn thì cũng đã hẹn nhau đi ăn cơm. Tối nay con giúp dì Tôn đến đón đi, vừa hay vòng qua cùng ăn bữa cơm!”
Chu Ngạn Bác cầm lấy quả trứng: “Hôm nay con còn có việc bận, không đi được. Ngay cạnh sân bay có xe taxi, không được nữa thì có thể đặt xe DIDI, mẹ với dì Tôn cứ việc đi ăn, tiền ăn con trả.”
Triệu Ngọc Tú bỗng nhiên không vui, đặt mạnh cốc sữa lên mặt bàn.
“Có việc bận có việc bận! Con tưởng là mẹ không biết, con không muốn đi à! Con gái của dì Tôn là người tốt biết bao, trông xinh đẹp học lực cao lại còn đi nước ngoài về!”
“Hơn nữa mẹ nhờ người ta xem cho rồi, con bé ấy là mệnh vượng phu, nếu như con với con bé ở bên nhau, tương lai không chỉ có thể giàu sang phú quý mà còn chắc chắn có thể sinh được một bé trai kháu khỉnh!”
Chu Ngạn Bác đặt quả trứng gà xuống bất lực: “Mẹ, con đã kết hôn rồi…”
“Kết hôn! Kết hôn! Kết hôn cái con khỉ gì!” Nghĩ đến Lâm Vãn, Triệu Ngọc Tú đã nổi giận đùng đùng.
“Đã ba năm rồi, con nhìn xem cô vợ tốt kia mà con chọn, đã sinh được cái giống gì chưa? Cái đứa nhà hàng xóm kia còn nhỏ tuổi hơn con, cũng đã có hai đứa con trai rồi!”
Chu Ngạn Bác biết ngay lại là nguyên nhân này, tựa lưng vào ghế rồi thở dài một cách bất lực: “Mẹ, nếu như mẹ thực sự không ở được với Vãn Vãn, vậy thì cứ chuyển ra ngoài ở đi.”
Nghe thấy vậy, Triệu Ngọc Tú lập tức thốt lên.
“Chu Ngạn Bác, con có ý gì hả? Mẹ là mẹ của con, mẹ sinh con ra nuôi con lớn còn cực khổ dạy dỗ con trưởng thành, bây giờ con chỉ vì người phụ nữ kia mà đuổi mẹ đi sao?”
“Con có thể mua cho mẹ một căn nhà ở gần đây, sẽ sắp xếp cho mẹ một người giúp việc, bất cứ lúc nào mẹ cũng có thể về thăm con, con cũng có thể chăm sóc cho mẹ bất cứ lúc nào. Tốt cho cả mẹ, cả con và cả Vãn Vãn.”
Triệu Ngọc Tú đẩy đổ cốc sữa trên bàn, khóc lóc gào lên.
“Mẹ không đi! Mẹ cứ ở lại đây! Sao con lại không chịu hiểu ra cơ chứ? Mẹ ở lại đây đều là vì muốn tốt cho con! Người phụ nữ kia mỗi lần con không có ở nhà thì không chịu về trước mười hai giờ, nếu như mẹ còn không giúp con giữ cái nhà này, không chừng cô ta đã mang người đàn ông khác về đây để cắm sừng con rồi!”
Càng nói càng quá đáng, Chu Ngạn Bác đến cả ăn sáng cũng không muốn ăn nữa, đứng dậy: “Con đến công ty đây!”
Giọng của Triệu Ngọc Tú vẫn gào thét ở phía sau.
“Rốt cuộc người phụ nữ kia có chỗ nào khiến con mê mệt! Con cứ không chịu bỏ cô ta như thế, nhà họ Chu chỉ còn có một mình con là con trai thôi, lẽ nào chỉ vì một người phụ nữ như thế mà đoạn tử tuyệt tôn sao?”
…
“Tớ có thai rồi.”
Buổi tối, trên sân thượng của cửa hàng đồ nướng nào đó.
Triệu Lệ Hoa ngơ ngác nhìn Lâm Vãn, mãi một hồi lâu sau mới đặt xiên nướng trong tay xuống, nhìn trước ngó sau vài cái, cẩn thận dè dặt lại gần hỏi: “Không… không phải đấy chứ…”
Lâm Vãn gật đầu.
“Trời đất ơi…” Triệu Lệ Hoa sờ trán, nhỏ giọng hét lên.
“Vậy… vậy bây giờ phải làm thế nào? Chu Ngạn Bác không biết phải không?” Triệu Lệ Hoa nhìn Lâm Vãn, đầu lông mày sắp dính vào nhau.
“Vãn Vãn, hay là tớ đi giải thích với Chu Ngạn Bác giúp cậu, cậu… cậu không cố ý…”
Lâm Vãn lắc đầu, cô nhớ ra gì đó, dứt khoát nói: “Không thể để anh ấy biết được, ngoài cậu với tớ ra, không được để người thứ ba biết được chuyện này.”
“Nhưng… nhưng… đứa bé thì phải làm sao?” Trông Triệu Lệ Hoa còn hoảng loạn hơn cả Lâm Vãn, dù gì tối hôm đó nếu như không phải vì Lâm Vãn uống đỡ cô ấy cốc rượu kia, cũng sẽ không…
“Đây chính là nguyên nhân tối nay tớ đến tìm cậu, tớ đã xin nghỉ phép ở bệnh viện rồi, cũng sẽ nói với Ngạn Bác là tớ đi tập huấn, sau đó đến thành phố S, bỏ đứa bé đi.”