Giang Cẩn Đình nhìn vẻ nhếch nhác của Lâm Vãn, sắc mặt lạnh nhạt.
Lâm Vãn đứng dậy, không cầm lấy chiếc khăn tay hỏi: “Anh Giang còn chuyện gì nữa không?”
“Vừa từ trên phòng làm việc của viện trưởng các cô đi xuống, đúng lúc nhìn thấy bác sĩ Lâm đang ở đây.”
Lâm Vãn không muốn nhiều lời với anh, cúi đầu lịch sự: “Vậy tôi đi làm việc trước.”
Giang Cẩn Đình nhét khăn tay vào người, bình tĩnh trả lời: “Tôi vừa nghe thấy Lâm Uý nói, bác sĩ Lâm là chị gái của cô ấy?”
Bây giờ mới biết? Lẽ nào người như Giang Cẩn Đình trước khi quen biết cũng không điều tra thân thế của bạn gái sao?
“Tôi nghĩ, nếu đã như vậy, chi bằng sau này thai nhi của Lâm Uý để bác sĩ Lâm chăm sóc. Cũng không cần làm gì quá phức tạp, một tháng gửi vitamin B11 một lần, làm thêm một vài kiểm tra đơn giản, về phương diện kiểm tra thai nhi kiểm tra sinh sản cũng để bác sĩ Lâm phụ trách. Đương nhiên, nếu như cần phải đến khám tại nhà, cũng sẽ không để cô chịu thiệt về mặt chi phí, thấy thế nào?”
Lâm Vãn cau mày, trong giọng nói lạnh lùng mang chút tự ti: “Anh Giang, nếu như Lâm Uý nói với anh rằng tôi là chị của cô ta, vậy thì cô ta không nói với anh, tính cách của tôi quái gở, không dễ hòa hợp, thậm chí người ở trong nhà cũng cảm thấy không hợp?”
Giang Cẩn Đình nhíu mày: “Ý của bác sĩ Lâm là?”
“Tôi sợ rằng nếu như để tôi chăm sóc, e là cô Lâm Uý càng không thể yên tâm dưỡng thai, vì vậy anh Giang vẫn nên mời một người khác đi.”
Lâm Vãn muốn trốn Lâm Uý càng xa càng tốt.
Còn là lần đầu tiên, bị phụ nữ từ chối xa lánh như vậy, Giang Cẩn Đình lại không hề tức giận, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Lâm Vãn, xem xét và thăm dò, Lâm Uý đứng ở đầu hành lang, cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Vãn.
Buổi tối, vườn Kim Dương.
Khương Lan Y và Lâm Uý trông khá giống nhau, mặc dù đã ngoài bốn mươi nhưng luôn được sống trong nhung lụa, vẫn giữ được thân hình cực đẹp, trên mặt cũng không thấy có mấy nếp nhăn.
Ngày thường thích nhất là mặc các loại sườn xám để khiêu vũ, cũng không lạ khi tại sao hồi còn trẻ một phát đã có thể khiến Lâm Ích Viễn mắc câu.
Lâm Uý vừa bước vào phòng, Khương Lan Y nghiêng người vội vàng đón vào.
“Thế nào, thế nào? Nhà họ Giang bên kia nói như thế nào?”
“Chuyện mà con gái mẹ muốn làm, có lần nào mà không thành công chứ?”
Lâm Uý chạy vạy cả nửa ngày, mặc dù có hơi mệt nhưng tâm trạng lại vô cùng vui vẻ phấn khích.
Giang Cẩn Đình là người đàn ông mà biết bao cô gái đều muốn lấy, vậy mà đã trở thành ba của con cô ta.
Mặc dù nói là vẫn chưa thể trở thành bà Giang nhanh như vậy, nhưng có đứa con này, mặc dù trong lòng Giang Cẩn Đình còn băn khoăn, nhà họ Giang cũng sẽ không để cho cháu đích tôn của nhà họ Giang không có mẹ chứ?
Lâm Uý càng nghĩ càng hài lòng, thậm chí còn có chút tự hào.
Ai mà không muốn được gả cho một người đàn ông tài giỏi, ai nấy đều ngưỡng mộ, giàu có và đẹp trai chứ?
“Vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi! Uý Uý à, nhà họ Lâm chúng ta nhờ cả vào con đấy, bám được nhà họ Giang, sau này nhà họ Lâm chúng ta không phải lo nghĩ nữa rồi.”
“Các con dự định khi nào làm đám cưới? Mẹ lập tức đi chuẩn bị! Bảo đảm gả con gái của mẹ đi thật nở mày nở mặt!”
“À này, Uý Uý, khi nào con rảnh phải dẫn em trai con đến gặp Giang Cẩn Đình nhiều vào, tốt nhất là bảo Giang Cẩn Đình sắp xếp cho em trai con một chức vụ trong công ty nhà họ Giang.”
“Nếu như sau này em trai con đứng vững được trong nhà họ Giang, trong bụng con còn có người nối dõi, vậy thì một nửa đất đai của Giang Ninh chẳng phải đều là của nhà họ Lâm chúng ta sao?”
Khương Lan Y vui đến mức gần như không khép được miệng.
Nhớ đến thằng em trai không có chí tiến thủ kia của mình, Lâm Uý lập tức hơi mất kiên nhẫn, sau đó lại nghĩ đến Lâm Vãn, dáng vẻ vui mừng biến mất trong nháy mắt.
“Bây giờ vẫn chưa đến lúc, đám cưới thì sớm muộn gì cũng sẽ làm, chức bà Giang sớm muộn gì cũng sẽ là của con.”
“Mẹ cũng đừng vội tiết lộ chuyện này ra bên ngoài, đợi đến khi thời điểm chín muồi, con sẽ khiến cả thành phố Giang Ninh này đều biết ai mới là bà Giang thực sự.”
“Điều quan trọng nhất bây giờ là đuổi con đĩ Lâm Vãn kia ra khỏi Giang Ninh cho con, con nhìn thấy cô ta liếc mắt đưa tình với anh Giang trong bệnh viện, con nhìn thấy liền bực bội!”
Khương Lan Y nghĩ đến Lâm Vãn, cũng lập tức từ phấn khởi chuyển thành dáng vẻ khinh khỉnh.
“Một thứ vô dụng không đáng để con tức giận vì cô ta như vậy, nếu như con thấy cô ta gai mắt thì mẹ sẽ giúp con xử lý cô ta!”
Lâm Uý nhìn mẹ mình đầy nghi ngờ.
“Bây giờ Chu Ngạn Bác lăn lộn ở Giang Ninh cũng khá ổn, không dễ dàng gì đuổi được cô ta đi.”
“Hơn nữa điều mà con muốn không chỉ đơn giản là cô ta rời khỏi một thời gian, mà là từ giờ trở đi cô ta sẽ không thể xuất hiện ở Giang Ninh.”
Khương Lan Y mỉm cười như đã tính sẵn, dáng vẻ vẫn luôn thùy mị.
“Con yên tâm, lúc đầu mẹ của con đuổi được mẹ cô ta ra khỏi nhà họ Lâm như thế nào, hôm nay sẽ có bản lĩnh đuổi cô ta ra khỏi Giang Ninh!”