Sau Khi Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Ta Bạo Hồng

Chương 51

Cuốn nhật ký này thoạt nhìn đã mấy năm, trên đó không có nhiều nội dung nhưng nội dung ghi trên đó khiến Lâm Yên Nhiên thấy ghê người.

Nguyên chủ đã từng thường xuyên bị ba mẹ nuôi đánh chửi, bởi vì cảm thấy thành tích cậu ấy không tốt, cho nên hai vợ chồng vẫn luôn không ưa, cảm thấy làm mất mặt Tuyên gia, động một chút liền cho cậu ấy nhịn ăn nhốt trong căn phòng tối.

Nguyên chủ bị tra tấn càng ngày càng tự ti.

Cậu ấy cũng đã từng cảm thấy ba mẹ ngược đãi chính mình như vậy là không đúng, nhưng dưới ân nghĩa dưỡng dục của hai vợ chồng đó, bởi vì mang lòng áy náy mà không phản kháng.

Sau đó, nguyên chủ đã giúp họ đưa Tuyên Diệc Hàm về nhà, sau khi cha mẹ nuôi bất ngờ phát hiện ra con trai ruột của mình ngày càng tốt hơn đúng với mong muốn của họ, họ càng không thích nhìn cái vẻ ngoài bất cần này, tìm nhiều lý do để đá cậu ấy đi.

Trong khoảng thời gian này, Tuyên Diệc Hàm cũng hùa theo, quạt gió thêm củi, cố tình tạo ra nhiều chuyện để vu hãm, nên cha mẹ nuôi càng không ưa, càng ngày càng lạnh lùng và bạo lực với cậu ấy.

Nhưng nguyên chủ vì khao khát tình cảm gia đình, không muốn mồ côi nên đành nhẫn nhịn từng người một, giống như ăn mày mặt dày ăn vạ trong nhà.

Nhưng mà cậu ấy đối tình thân không buông, lại không đổi được tình cảm của ba mẹ nuôi.

Hai vợ chồng trực tiếp lấy cớ cậu ấy cả ngày trầm mê chơi game không học hành đàng hoàng, đưa đến Trung tâm cai nghiện Internet hơn nữa năm.

Mãi đến nửa năm sau, cậu ấy đã hoàn toàn nản chí với gia đình kia, sau khi chủ động nguyện ý cùng Tuyên gia đoạn tuyệt quan hệ, mới được thả ra.

Sau đó, cậu ấy bị trầm cảm và vô số lần nghĩ tới tự sát.

Sau khi xem xong nhật ký nguyên chủ, tâm Lâm Yên Nhiên nặng nề đau nhói.

Trước đây, anh cảm thấy những gì nguyên chủ đã làm và tính cách mà anh biết đều rất ôn hòa.

Bao gồm tự nguyện cùng Day Night Entertainment ký cái hợp đồng không bĩnh đẳng như vậy.

Kể cả việc bị anti-fan bịa đặt chửi rủa như thế nào cũng đều chịu đựng chưa bao giờ thanh minh cho bản thân...

Cậu ấy dường như lúc nào cũng chìm đắm trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, hoàn toàn không để ý đến bất cứ thứ gì ở thế giới bên ngoài.

Hiện tại xem xong những gì đối phương đã trải qua, anh rốt cuộc đã hiểu tất cả mọi thứ.

Nguyên lai không phải cậu ấy không muốn tranh thủ cho chính mình.

Mà là vì trong sự tuyệt vọng ấy, cậu ấy trước nay đều không nghĩ tới việc sống một cuộc sống tốt đẹp.

Trò khôi hài này kết thúc, Tuyên Diệc Hàm không chỉ không tức giận, kết quả còn ở đó bêu xấu Cố Tư Nghiệp.

Nghĩ đến những gì vừa xảy ra, cậu ta không nói nên lời.

Nhưng người khiến cậu ta xấu hổ chính là bố mẹ cậu ta, cậu ta cũng không dám phát tác, chỉ có thể ôm hết cảm xúc trong lòng, ở trong góc không nói nên lời.

Tuyên Hồng Vĩ càng thêm mất mặt, hiển nhiên chuyện vừa rồi còn hoãn lại, hiện tại không còn ai, đều còn một ngụm mắng Tuyên Yên Nhiên thật sự là không ra chuyện.

Thu Nhã Vũ thấy Tuyên Diệc Hàm ủ rũ cụp đuôi không được vui, liền tới an ủi cậu ta, "Bảo bảo đừng vì loại người này không vui, mẹ liền đi chào hỏi với tổ tiết mục, cho nó cút đi."

Sau khi Tuyên Diệc Hàm nghe thấy tính toán này, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng cậu ta vẫn không quên tính cách của mình, trên miệng vẫn tiếp tục giả vờ thiện lương cùng không rành gì về thế giới.

"Mẹ không cần, con tin tưởng em ấy sau này không dám."

Tuyên Hồng Vĩ tức giận chính là không đánh tới một chỗ, vừa nghe được lời này của Tuyên Diệc Hàm, liền lập tức phản bác, "Con xem dáng vẻ vừa rồi của nó giống như không dám à?"

Tuyên Hồng Vĩ hiển nhiên bị tức điên, âm lượng nói chuyện cũng không giảm một chút.

Tuyên Diệc Hàm cố ý nói như vậy đột nhiên bị rống, sợ tới mức nhanh chóng rụt cổ, trong ánh mắt tràn đầy vô tội cùng đáng thương.

"Con xin lỗi ba......"

Thu Nhã Vũ thấy thế, trực tiếp liếc thẳng chồng, trách cứ đối phương, "Ông rống với Hàm Hàm cái gì."

Tuyên Hồng Vĩ biết giận chó đánh mèo là không nên, vì thế liền không nói nữa.

Qua vài phút, ông ta lại mở miệng hỏi Tuyên Diệc Hàm, "Người vừa rồi là ai?"

Ông ta cảm thấy người thanh niên trông rất quen thuộc, hơn nữa bối cảnh thoạt nhìn cũng không bình thường.

"Anh ấy là Cố Tư Nghiệp." Tuyên Diệc Hàm nói đáp án cho ông ta, "Anh ấy là siêu cấp lão sư của chương trình con."

Sau khi Tuyên Hồng Vĩ nghe tên, cảm thấy ba chữ Cố Tư Nghiệp đã được nhắc đến ở đâu đó.

Nhưng nghĩ đến Tuyên Diệc Hàm nói đối phương chỉ là lão sư của chương trình, liền không đem người để trong lòng.

Tuyên Hồng Vĩ lạnh lùng cười, "Siêu cấp lão sư cũng chỉ là một minh tinh nhỏ mà thôi."

Tuyên Diệc Hàm nghe vậy muốn phản bác Cố Tư Nghiệp không phải là minh tinh nhỏ đơn giản như vậy, nhưng ba cậu ta tựa hồ cũng không muốn nghe, liền thay đổi cách nói, "Nhưng mà gần đây nhân khí của con đã giảm xuống rất nhiều...... Hiện tại nếu lão sư cũng có thành kiến với con, con nên làm gì bây giờ."

"Lão sư mà thôi, hắn không thể đưa ra quyết định gì cả." Thu Nhã Vũ an ủi cậu ta, "Đúng rồi bảo bảo, mẹ cho mua con trà sữa cùng đồ ăn vặt, con mang đi cho nhân viên công tác cùng các thực tập sinh khác ăn. Chuyện khác liền không cần nhọc lòng, mẹ và ba con tới xử lý, con chỉ cần biểu hiện tốt là được."

Tuyên Diệc Hàm nghe được mẹ hứa hẹn, biết mục đích hôm nay cùng ba mẹ gặp mặt cũng đạt được, liền không nói thêm cái gì, nghe lời đi đem đồ ăn vặt chia cho các thực tập sinh.

Tuyên Diệc Hàm vì bảo trì tính cách điệu thấp của mình, liền nói là do fans của cậu ta gửi tặng.

Vốn trong tưởng tượng của cậu ta, các thực tập sinh thường rất ít được ăn đồ ăn vặt, hôm nay cậu ta cho bọn họ đỡ thèm, mọi người hẳn là sẽ rất cảm kích cậu ta.

Nhưng kết quả khi cậu ta đi đưa đồ ăn vặt, một đường đều không quá thuận lợi.

Đối với hảo ý của cậu ta, rất nhiều thực tập sinh uyển chuyển từ chối lấy lý do sợ nổi mụn, béo lên thì lên hình sẽ không đẹp.

Những người còn lại không tỏ ra đặc biệt vui vẻ, thoạt nhìn càng giống như xuất phát từ lễ phép mới nhận lấy.

Mà Kiều Dã cùng tổ cậu ta, trực tiếp từ chối, thậm chí không nhìn cậu ta một cái.

Tuyên Diệc Hàm cảm giác được rõ ràng mình bị ghét bỏ, thu lại bàn tay đưa trà sữa cho Kiều Dã, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Cậu ta vốn tưởng rằng hành động của mình có thể bắt được tâm của các thực tập sinh, nhưng kết quả không nghĩ tới thế những vấp phải trắc trở khắp nơi.

Kỳ thật cậu ta loáng thoáng có thể cảm giác được, từ sau khi công diễn thái độ của các thực tập sinh trong tổ đối với cậu ta hoàn toàn không còn tín nhiệm và thân thiện như trước.

Nhưng cậu ta không ngờ, các thực tập sinh tổ khác thế nhưng cũng đi theo chuyển bi.ến thái độ.

Tuyên Diệc Hàm cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng đi bán thảm với liế.m cẩu Phương Túc của mình, muốn anh ta giúp tìm ra nguyên nhân.

Kết quả là, Phương Túc nằm trên giường, uống hết hai ba ngụm trà sữa, lại bảo cậu ta đừng nghĩ nhiều như vậy.

Nhìn thấy tên ngốc ăn như heo này, Tuyên Diệc Hàm trợn mắt không nói nên lời.

Vào buổi tối, thùng rác bên ngoài phòng tập đầy ắp trà sữa chưa mở.

Khi một vài thực tập sinh đang tắm, họ cũng xì xào về việc Tuyên Diệc Hàm đưa đồ ăn vặt hôm nay.

"Đồ của fans không cho đưa vào đây, sao cậu ta có thể nói dối, gạt người ta như vậy?"

"Ai biết được, tôi nghe nói cậu ta không tham gia phân đoạn gọi điện thoại. Hình như người trong nhà trực tiếp tới, không muốn bị phát hiện đi."

"Có bối cảnh chính là tốt như vậy, chúng ta chỉ có thể gọi điện thoại, người ta trực tiếp được gặp ba mẹ. Những đồ ăn vặt này là ba mẹ cậu ta mang đến đi, tôi thấy nhân viên công tác đều có, còn ra tay rất hào phóng."

"Các cậu uống rồi à? Lần trước Bùi Lạc cũng cho chúng tôi đồ ăn vặt, kết quả ăn xong trên mặt mọi người đều nổi mụn, thời điểm công diễn che cũng không che được. Nhưng Tuyên Diệc Hàm không ăn gì cả, liền một mình cậu ta có trạng thái tốt nhất......"