Sau Khi Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Ta Bạo Hồng

Chương 30

Bởi vì buổi sáng bọn họ đã dựa theo part đã phân luyện tập một ngày, hiện tại Lâm Yên Nhiên muốn lật đổ và một lần nữa phân phối lại cho bọn họ, đó không phải nghĩa là bọn họ luyện tập cả ngày đều là vô ích!

Đề xuất này rất táo bạo.

Nếu phân bổ không tốt, về cơ bản chẳng khác nào lại bỏ ra thời gian quý báu hiếm hoi còn lại.

Không chỉ có như thế, các thực tập sinh đối năng lực của Lâm Yên Nhiên rất là không tín nhiệm, cho nên đề nghị này của anh bị rất nhiều người phản đối.

"Lão sư như vậy không tốt đâu...... Chúng ta không có thời gian để phân lại lần nữa." Lộ Thiên Lãng châm chước ngôn ngữ biểu đạt kháng nghị của mình.

Phạm Tưởng cũng gật đầu tán đồng, "Chúng em từng người đã luyện tập các part tương đối quen thuộc, làm lại từ đầu em sợ hiệu quả càng kém."

Cao Vũ cũng cực lực phản đối, vốn định đứng ra nói hai câu, nhưng nghĩ đến vừa nãy hắn sau lưng Lâm Yên Nhiên nói bậy còn bị người ta nghe được, liền nhịn xuống không mở miệng, chỉ phụ họa Phạm Tưởng.

Lâm Yên Nhiên thấy không ít người phản đối, cũng không tranh luận nhiều, trực tiếp cùng bọn họ thương lượng, "Chúng ta trước thử hiệu quả đã, nếu thật sự không tốt, lại khôi phục như trước được chưa?"

Lâm Yên Nhiên đã nói như vậy, những người muốn phản đối cũng ngượng ngùng không dám tiếp tục.

Ngoài ra, mặc dù có rất nhiều người trong đội phản đối, nhưng họ cảm thấy việc phân chia trước đó không hợp lý, cũng có rất nhiều người muốn phân part lại.

Vì thế mọi người nghe xong đề nghị của Lâm Yên Nhiên, đồng ý để anh một lần nữa chia lại lời bài hát.

Lâm Yên Nhiên làm việc hiệu suất rất cao, đem lời bài hát một lần nữa an bài đâu vào đấy.

Toàn bộ bài hát được phân phối mượt mà ở phần đầu, nhưng có vấn đề với đoạn âm cao phần E.

"Âm cao phần E, Kỷ Soái cậu tới."

Kỷ Soái vốn cho rằng mình sẽ bị phân đi hát hòa âm nghe Lâm Yên Nhiên gọi tên mình, đôi mắt đột nhiên sáng rất nhiều.

Hắn kinh hỷ nhìn về phía Lâm Yên Nhiên, cho rằng chính mình nghe lầm, "Là em sao?"

Lâm Yên Nhiên gật đầu "Đúng vậy, là cậu, âm cao của cậu rất đặc biệt, có thể thử ở đây."

Sau khi Kỷ Soái nhận được câu trả lời khẳng định, trái tim bang bang đập nhanh.

Đoạn âm cao này hắn kỳ thật vẫn luôn muốn thử sức.

Nhưng hắn không tự tin lắm vào thục lực của mình, hơn nữa cũng ngại cạnh tranh với người khác, cho nên liền tùy theo mọi người nghe mọi người an bài đem đoạn này nhường cho vocal lớn Lục Hiểu Manh tổ bọn họ.

Kết quả không nghĩ tới lần này phân lại lời bài hát, lão sư thế nhưng lựa chọn tin tưởng hắn, một lần nữa cho hắn cơ hội.

Đứng trước cơ hội mất đi mới tìm lại này, Kỷ Soái lập tức vui vẻ đáp ứng.

Kỷ Soái vui vẻ, nhưng Lục Hiểu Manh, người hát đoạn này trước đó lại không vui.

Tại sao mọi người đều muốn hát đoạn âm cao này, chính là bởi vì hát tốt rất dễ dàng xuất sắc.

Mỗi người ở trên sân khấu đều muốn để lại ấn tượng sâu sắc với mọi người, hắn đương nhiên cũng muốn.

Cho nên vừa nghe đoạn này của mình bị phân đi, liền rất sốt ruột.

"Lão sư, đoạn này em đã luyện tập một ngày."

Kỳ thật Lục Hiểu Manh càng muốn hỏi chính là dựa vào cái gì anh, một người hát không hay bằng tôi, lại cho rằng tôi làm không được.

Nhưng là ngại màn ảnh cùng thân phận lão sư của Lâm Yên Nhiên, hắn không dám nói như vậy.

Lâm Yên Nhiên liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư Lục Hiểu Manh, nhưng lại không cùng hắn so đo, chỉ bình tĩnh an ủi hắn, "Bài hát này có một vị trí không thể thiếu cậu, nhưng không phải ở đây."

Nói xong liền đem part thuộc về hắn nói cho hắn.

Lục Hiểu Manh còn muốn tranh thủ cho chính mình, nhưng bị bạn đồng hành đè lại.

Sau khi phân phối xong lời bài hát, Lâm Yên Nhiên nhờ nhân viên công tác một lần nữa chơi lại phần đệm.

"Như tôi đã nói vừa rồi, cùng nhạc đệm hát một lần."

Mọi người cầm lấy cuốn sách lời bài hát, mang theo nghi hoặc cùng hoài nghi, đi theo nhạc nền hát lên.

Khi vừa mới bắt đầu hát, các thực tập sinh trên mặt cũng chưa có biểu tình gì, chỉ như một buổi luyện tập vô ích.

Nhưng hát và hát, thái độ mọi người lại đều thay đổi.

Ban đầu, những gì họ nghĩ là khó hát, nhưng sau khi thay đổi part, nó trở nên mượt mà hơn.

Những người vốn dĩ cảm thấy không thích hợp để hát bài hát này bỗng cảm thấy rằng họ có thể làm lại.

Ngay cả nhân viên công tác tại hiện trường cũng phát hiện, bọn họ lần này hát rõ ràng thoải mái hơn nhiều so với lần trước, tổng thể phi thường hài hòa, không còn cảm giác không đồng điều giữa người và bài hát như trước đây nữa.

Mỗi thực tập sinh nháy mắt đều giống như đả thông hai mạch nhâm đốc*, tìm thấy phần phù hợp với mình, đồng phát huy ưu tú.

(*) Đả thông hai mạch Nhâm, Đốc thì khí huyết tự lưu thông là câu nói thuộc lý luận về Kinh Lạc trong Đông y. Mạch Nhâm và mạch Đốc là hai dòng mạch thuộc Kỳ kinh bát mạch.

Đặc biệt là đoạn âm cao của Kỷ Soái vừa ra tới, bất cứ ai có lỗ tai đều nghe ra, phù hợp hơn rất nhiều so với Lục Hiểu Manh lúc trước.

Hát xong một lần, tất cả các thực tập sinh đều kinh ngạc nhìn nhau.

Mười lăm cá nhân vẫn luôn tin rằng đội của họ không thể hòa hợp mặc kệ họ có luyện tập chăm chỉ như thế nào, lần này rốt cuộc cũng cảm nhận được cái gì gọi là đoàn đội ăn ý.

Phảng phất như bọn họ đã cùng nhau luyện tập trong nhiều năm.

Lúc này đây hiệu quả trực tiếp gây choáng cả ngày luyện tập.

Những gì Lâm Yên Nhiên làm, chỉ là điều chỉnh những part các thực tập sinh hát mà thôi.

Những người trước đây hoài nghi trình độ của Lâm Yên Nhiên, lúc này đều nhìn anh với vẻ mặt sùng bái.

Yên Nhiên lão sư thật sự không có khoác lác, tìm đúng phương pháp rồi, ca hát thật đúng là có lối tắt để đi!

Sau đó, Lâm Yên Nhiên lại yêu cầu mọi người tiếp tục hát theo nhạc đệm, lần này không có bất luận ai hoài nghi, đều thập phần tích cực phối hợp.

Sau khi mọi người cùng nhau đồng ca để làm quen với bài hát, Lâm Yên Nhiên trực tiếp ngồi vào trước đàn piano, chơi từng dòng giai điệu để các thực tập sinh moi chi tiết.

Nhìn động tác vô cùng thành thạo của Lâm Yên Nhiên trên cây đàn piano, giai điệu du dương có thể nhanh chóng lại chuẩn xác trong bất kỳ bài hát nào.

Thực tập sinh tổ bọn họ cơ hồ đã không còn ai nghi ngờ về khả năng chuyên nghiệp của hắn trong phương diện âm nhạc.

Trong phòng luyện tập lớn như vậy, không có ai làm việc riêng hay nói chuyện nhỏ, mỗi người đều hết sức chăm chú nhìn Lâm Yên Nhiên, nghiêm túc nghe chỉ dẫn.

"Lục Hiểu Manh hát lại, cậu ở đoạn này nhất định phải chú ý mở đầu nhẹ một chút, hát ra thăng trầm."

"Kỷ Soái khi cậu hát thu lại một chút, chiếu cố Thiên Lãng ở đoạn sau."

"Cao Vũ, đoạn rap của cậu không đủ rõ ràng, thử xem như vậy......"

Hết lần này đến lần khác, Lâm Yên Nhiên không chê mọi người phiền lại sửa và chỉ dạy cho mọi người, toàn bộ vocal của cả tổ tiến bộ thần tốc, đã có tư thế không thua các thành viên ban A.

Trong đám người Cao Vũ yên lặng nhìn về phía Lâm Yên Nhiên đang cúi đầu đánh đàn, trong lòng cảm thấy có lỗi.

Những gì hắn chê bai lão sư của mình trước đây là không đúng tí nào, nhưng thực tế, khả năng chuyên môn mà anh ấy thể hiện trong đêm nay, sự hiểu biết và kiểm soát âm nhạc của anh ấy, có thể nói là đã vượt xa những nhóm mentor khác

Anh ấy có thể tìm ra điểm mạnh và điểm yếu của mỗi thực tập sinh bằng cách nhìn vào quá trình luyện tập của họ trong một lần, hơn nữa sử dụng điểm mạnh và tránh điểm yếu khi phân công lời bài hát, tìm phần phù hợp nhất cho từng người, đem mọi người an bài gãi đúng chỗ ngứa......

Đây chắc chắn là điều mà chỉ một nhân tài âm nhạc mới có thể làm được.

Vừa nhớ tới lúc trước chính mình đã thề son sắt nói, chẳng lẽ cậu cảm thấy hắn này có thể giúp được chúng ta......

Cao Vũ hận không thể tự tát cho mình mấy cái.

Yên Nhiên lão sư thực sự khác hoàn toàn so với những lời đồn thổi từ bên ngoài!

3 giờ sáng, tiếng hát trong phòng tập mới ngừng hẳn.

Lâm Yên Nhiên phi thường không thích thức đêm, xoa xoa đôi mắt, nói với các thực tập sinh, "Muộn lắm rồi, hôm nay không luyện nữa."