Lâm Yên Nhiên thấy đối phương nói nửa ngày lại chỉ loanh quanh tại chỗ có chút không kiên nhẫn, "Đừng nhiều lời nói trọng điểm."
Phương Túc đang tràn đầy cảm xúc muốn tiếp tục nói ra một số bằng chứng, trực tiếp nghẹn họng, vài giây sau mới nói: "Nhưng sợi dây chuyền của Hàm Hàm bị mất, chính là hôm nay nó bị mất, chúng tôi tìm khắp nơi cũng không tìm thấy."
"Nhưng tối nay anh đã đeo nó, tôi chưa thấy anh đeo kiểu vòng cổ này bao giờ."
Lâm Yên Nhiên cười, trực tiếp chỉ ra ý đồ của đối phương, "Cho nên ý cậu là tôi trộm vòng cổ của cậu ta."
Lâm Yên Nhiên không sử dụng các câu hỏi tu từ mà sử dụng các câu trần thuật.
Phương Túc không nói, xem như đồng ý.
Bên này đột nhiên có drama, thu hút tất cả các thực tập sinh đang quay trở lại ký túc xá.
Khi mọi người nghe những lời của Lâm Yên Nhiên, họ không khỏi hít một hơi.
Cốt truyện quá ảo diệu...
Nếu là thật sự, thì Yên Nhiên không phải......
Nhóm người quay phim phía bên kia mắt thấy có chuyện sắp xảy ra, cũng phá lệ sốt ruột.
Bọn họ tắt máy cũng không phải không liên quan, chỉ có thể gọi cho tổng đạo diễn để ông đến giải quyết.
Sự tình liên quan đến vấn đề nhân phẩm, hiện tại vài người không dám nói lung tung.
Nhưng Hạ Tinh Tinh ở bên nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ doạ người của Tuyên Diệc Hàm, nhịn không được giúp Lâm Yên Nhiên cãi lại, "Phiên bản giới hạn cũng không phải chỉ có một chiếc."
Kỷ Soái cũng gật đầu, "Đúng vậy. Chỉ là phiên bản giới hạn mà thôi, Yên Nhiên lão sư mua một cái cũng rất bình thường...... Có thể là nhầm lẫn hay không?."
Kỷ Soái chưa nói hết lời, Phương Túc đã chế nhạo và cắt ngang, "Mua? Cậu có biết chiếc vòng cổ này đắt như thế nào không? Bảy con số."
Sau khi nói xong, hắn liếc nhìn Lâm Yên Nhiên, ẩn ý là kẻ nghèo này căn bản không thể mua nổi.
Lâm Yên Nhiên vì nghèo mà bị vu oan và bị coi thường, nhếch môi, "Cậu có bằng chứng gì để chứng minh sợi dây chuyền này là của mình?"
Tuyên Diệc Hàm vẫn luôn không mở miệng lần này chủ động tấn công "Đây là mẹ tôi đặt riêng cho tôi, rất quý giá."
Cậu ta cố tình trước mặt Lâm Yên Nhiên nhấn mạnh hai chữ "mẹ" cùng "quý giá", cố gắng chọc phá trái tim của đối phương theo mọi hướng.
Cậu ta biết thời điểm Tuyên Yên Nhiên đã từng ở nhà, ba mẹ hắn ghét bỏ hắn quá phế vật, căn bản chưa cho hắn món quà giá trị nào.
Tuy nhiên, Lâm Yên Nhiên đã bật cười khi nghe những lời đó, bỏ qua những gì Tuyên Diệc Hàm muốn biểu đạt, chỉ thẳng trọng điểm, "Đơn hàng đặc riêng của K sẽ có một ký hiệu đặc biệt khắc trên đó, cậu có chắc chắn không?"
Tuyên Diệc Hàm biết rằng chiếc vòng cổ của mình không có dấu hiệu đặc biệt gì cả, nhưng nghĩ đó là cái cớ do Lâm Yên Nhiên cố ý tạo ra, nên cũng không quan tâm lắm
Hiện tại chăn cũng đã trải đủ rồi, lời nói cũng trực tiếp nói ra, Tuyên Diệc Hàm cũng không muốn đeo thêm nữa, trực tiếp chỉ vào sợi dây chuyền của Lâm Yên Nhiên lớn tiếng nói: "Tôi chắc chắn, đây là cái mà mẹ tôi tặng tôi. Bây giờ là đầu thu, chỉ mới ra một bản giới hạn."
Phương Túc cẩu liế.m này lập tức đuổi kịp nhịp Tuyên Diệc Hàm, "Tôi cũng có thể làm chứng."
Nói xong hắn véo Phó Bác Hào cùng Hàn Tử Hiên bên cạnh mình.
Hai người lập tức phụ họa theo.
"Đúng vậy, tôi có thấy Hàm Hàm đeo chiếc vòng cổ này trước đây."
"Đúng vậy, tôi cũng từng thấy...... Là giống nhau."
Ba người thành hổ, Tuyên Diệc Hàm chắc chắn như vậy, hơn nữa bạn cùng phòng của cậu ta đã đứng ra chứng minh điều đó, rất nhiều người bắt đầu lắc lư......
Rốt cuộc người bình thường đều sẽ cảm thấy, nếu không có chứng cứ, Tuyên Diệc Hàm bọn họ sẽ không dám tới tìm Lâm Yên Nhiên giằng co trước ống kính......
Cho nên......
Tầm mắt mọi người không khỏi nhìn về phía Lâm Yên Nhiên.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Lâm Yên Nhiên thong thả dùng ngón tay chạm vào sợi dây chuyền.
Dưới ánh đèn chói lọi, viền sợi dây chuyền phản chiếu vài tia sáng lạnh băng.
Những người có mặt tại hiện trường cũng không biết, mặt sau sợi dây chuyền lại khắc hai chữ SY.
Mà lúc trước lúc Ming giúp anh đeo vòng cổ, anh có nhìn thấy.
Lâm Yên Nhiên cong cong môi, không chút hoang mang giơ tay muốn đem sợi dây chuyền gỡ xuống.
Đột nhiên, từ phía sau một luồng khí nóng quanh quẩn ở cổ anh, một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào làn da.
"Phải không?"
Khi giọng nói của người đàn ông vang lên, ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về đó.
Chỉ thấy không biết khi nào Cố Tư Nghiệp xuất hiện, lúc này đang đứng ở phía sau Lâm Yên Nhiên, nâng đôi tay lên, ưu nhã giúp đối phương tháo sợi dây chuyền.
Kiên nhẫn lại ôn nhu.
Đầu ngón tay ấm áp vô tình lướt qua gáy anh, để lại hơi ấm trên làn da trắng nõn và mỏng manh. Lâm Yên Nhiên có chút nhột nhột, không khỏi hơi quay đầu, rụt cổ lại.
Sự xuất hiện của Cố Tư Nghiệp nằm ngoài dự kiến của mọi người, có hơn trăm người có mặt tại hiện trường, không ai hiểu tại sao hắn lại sẵn sàng nhúng tay vào vụ lùm xùm này vào lúc này.
Đứng ở đối diện Tuyên Diệc Hàm vốn đã thề lời son sắt, sau khi nhìn rõ ràng người nói chuyện chính là Cố Tư Nghiệp, lập tức hoảng sợ và tim đập nhanh.
Đặc biệt là vừa rồi câu "Phải không" kia của đối phương rõ ràng mang theo ý vị trào phúng cùng cảnh cáo, khiến cậu ta có một linh cảm không tốt, cảm thấy mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng cậu ta không thể kiểm soát được.
Tuyên Diệc Hàm mạc danh bắt đầu hoảng hốt há miệng t.hở dốc, ủy khuất ba ba hô một câu, "Cố lão sư......"
Cố Tư Nghiệp lại phảng phất như không nghe thấy, căn bản không có phản ứng.
Hắn tiếp tục nhẹ nhàng giúp Lâm Yên Nhiên cởi sợi dây chuyền, sau đó đem đặt ở trong tay nhẹ nhàng vuố.t ve.
Một lát sau Cố Tư Nghiệp mới mở miệng: "Vòng cổ này là một đơn đặt hàng tư nhân của thương hiệu, định chế không tồi."
Hắn nói xong thì mỉm cười nhưng ý cười ấy lại chưa từng chạm tới đáy mắt.
"Nhưng tiêu chí trên không liên quan gì đến cậu."
Giọng điệu của Cố Tư Nghiệp nhẹ nhàng, như thể đang nói những điều bình thường và thưa thớt với mọi người.
Nhưng hơn 100 người có mặt tại hiện trường đã trố mắt kinh ngạc sau khi nghe câu này.
Không liên quan gì đến Tuyên Diệc Hàm??
Vậy cậu ta vừa rồi vì cái gì......
Trước khi họ có thể suy nghĩ về nó, mọi người liền nhìn thấy Cố Tư Nghiệp chậm rãi đi đến trước mặt Tuyên Diệc Hàm, lật chiếc vòng cổ lại.
Mặt sau vòng cổ hai chữ SY được khắc rõ ràng trên mặt sau của sợi dây chuyền, phông chữ rất đẹp và thiết kế đầy ý nghĩa vừa thấy liền biết là thương hiệu đã đặc biệt tùy chỉnh chiếc vòng cổ cho chủ nhân.
"Làm, làm sao có khả năng......"
Cậu ta không thể tin nhìn hai chữ SY trên vòng cổ, cảm thấy như thể mình đã bị tát hai bạt tay trước mặt mọi người, ương mặt nóng rát đau nhói.
(SY:Gu Siye)
Tuyên Diệc Hàm mở miệng lẩm bẩm muốn nói cái gì đó, nhưng giọng nói nháy mắt giống như là bị thứ chặn lại, cuối cùng cũng không thể nói thêm gì nữa.
Ban đầu, cậu ta cho rằng chính mình nắm chắc thắng lợi, có thể trực tiếp đối phó với Tuyên Yên Nhiên đến quỷ cũng chán ghét này, đem hắn đuổi ra khỏi chương trình này.
Rốt cuộc, mấy năm nay cậu ta vẫn luôn âm thầm chú ý đến Tuyên Yên Nhiên, cậu ta biết rõ, sau khi rời xa cha mẹ hào môn, kẻ phế vật đến tột cùng này căn bản là mua không nổi một chiếc vòng cổ đắt tiền như vậy......
Vì vậy, ngay cả khi thực sự không có bằng chứng nào chứng minh Tuyên Yên Nhiên lấy trộm sợi dây chuyền của mình, cậu ta vẫn dám đối đầu với anh trước mặt mọi người và ống kính một cách tự tin và không hề sợ hãi.
Suy cho cùng, sự nghèo khó của Tuyên Yên Nhiên chính là sự tự tin của cậu ta.
Nhưng mà cậu ta ngàn tính vạn tính lại đều không tính đến, thế nhưng sẽ có xoay ngược như vậy.
Vòng cổ này bề ngoài thoạt nhìn bề ngoài giống nhau như đúc, thật ra là không phải của cậu ta!
Những thực tập sinh ở cách xa nhau một chút thực sự không thể nhìn thấy những gì được khắc trên chiếc vòng cổ, nhưng xét từ lời nói của Cố Tư Nghiệp và biểu hiện của Tuyên Diệc Hàm, bọn họ đã có thể đoán ra chân tướng của sự thật.
Sợi dây chuyền này thực sự không phải là cái mà Tuyên Diệc Hàm đã đánh mất!!