Màn ảnh đối diện, đạo diễn và nhân viên vừa nghe cuộc trò chuyện của hai người vừa cầm hộp cơm trực tiếp cười phun.
* Cuốn Ngũ Tam trong truyền thuyết đây, ai đọc học đường Trung Quốc thường xuyên sẽ nghe.
…..
Hai mươi phút sau, sau khi đắm chìm trong ba giờ phát sóng, giọng nói của người dẫn chương trình cuối cùng cũng cất lên.
"Tất cả thực tập sinh đã lựa chọn xong, hiện tại sẽ bước vào giai đoạn lão sư phản tuyển. Các lão sư viết tên của những thực tập sinh sẽ lưu lại đội trên tấm card, thực tập sinh không được viết tên toàn bộ sẽ tiến vào lưu tuyển."
Dứt lời nhân viên công tác liền đem tấm card đưa đến bốn phòng.
Bầu không khí trong phòng 1, 2, 3 tại đây một khắc nháy mắt đọng lại, trở nên khẩn trương lên......
Rốt cuộc trong ba căn phòng này, thực tập sinh trong tay mỗi vị lão sư đều quá số, sẽ có người bị gạt ra ngoài là chắc như ván đóng thuyền.
Biết được tin dữ, một số thực tập sinh không khỏi chắp tay trước ngực yên lặng cầu nguyện vận may rơi xuống, một số thì tránh ở góc tường ôm nhau an ủi.
Đặc biệt là những thực tập sinh không được mạnh, lại càng lo lắng sốt ruột hơn.
Nhưng mà cái gì nên đến vẫn sẽ đến, nửa giờ sau, mỗi vị lão sư đều công bố ứng cử viên tốt nhất của họ.
Điều kỳ diệu nhất là mỗi mentor đã trực tiếp chọn ra 15 người, căn bản không có hy vọng cho những người đã bị loại sẽ được chọn lại một mentor.
Vì thế 14 người bị loại chỉ có thể trực tiếp xếp thẳng vào đội của Lâm Yên Nhiên.
Đột nhiên lọt vào "Đội tử thần", trong số mười bốn thực tập sinh, ngoại trừ một số ít cảm thấy không thành vấn đề, còn lại phần lớn đều cảm thấy rất tuyệt vọng, cho dù có máy quay đi sau quay lại, vẻ mặt bọn họ đều ủ rủ.
Sau khi chần chừ một lúc lâu, cửa phòng Lâm Yên Nhiên bị gõ.
Hạ Tinh Tinh ngồi ở trên sô pha vừa nghe có người gõ cửa, một chút liền nhảy lên, sau khi bay đến mở cửa, gương mặt tươi cười hoan nghênh đồng đội mới của mình.
"Hoan nghênh mọi người!!!"
Có lẽ không ngờ có người lại chọn Yên Nhiên, khi Hạ Tinh Tinh xuất hiện trong phòng Yên Nhiên, nhiều người như nhìn thấy ma, đối với mạch não của cậu ta cảm thấy thập phần là bị mê hoặc.
Bất quá so với Hạ Tinh Tinh, mọi người càng lo lắng chính mình gặp xui xẻo.
Khi ai đó bước vào phòng, họ thậm chí còn bắt đầu chuẩn bị sẽ nói những gì trong lần tiếp theo mình bị loại trừ.
Sau khi ở bên nhau lâu như vậy, mọi người tương đối có chút hiểu biết một chút về nhau.
Bọn họ cũng đều biết, trước mắt những thực tập sinh bị phân đến cho Lâm Yên Nhiên, trên cơ bản không phải lớp D thì chính là lớp F.
Thực lực đương nhiên thua kém các nhóm khác có thực tập sinh lớp A và lớp B.
Không chỉ có thực lực, ngay cả nhân khí cũng kém hơn những người khác.
Đáng sợ nhất chính là, lão sư của họ còn yếu như vậy......
Ba điều cộng lại, tương lai đơn giản chỉ là tăm tối, căn bản không có hy vọng gì cả.
Hệ thống thi đấu rất tàn khốc, mọi người đều phải chịu rất nhiều áp lực, đặc biệt là sau khi bị nhốt lâu như vậy trong huấn luyện kín, tâm lý của nhiều người có chút suy sụp.
Vì thế khi theo thường lệ cùng lão sư chào hỏi, một nhóm thực tập sinh lạc lõng không hề có ý định nở một nụ cười dù máy quay đang quay.
Họ cúi đầu trước Lâm Yên Nhiên một cách chán nản và nhỏ giọng nói:"Lão sư hảo."
Khi các học viên của Lâm Yên Nhiên nói ra ba từ này, vừa lúc cách vách phòng số 3 Bùi Lạc phát ra một trận tiếng gọi ầm ĩ.
"Cố lên cố lên cố lên!"
Những từ yếu ớt"Lão sư hảo" hoàn toàn bị át đi bởi âm thanh cách vách.
Khí thế hai đội, kém không phải nhỏ tí tẹo.
Thật đáng thương khi so sánh......
Lâm Yên Nhiên đứng phía trước nhìn lướt qua những thực tập sinh lạc lối trong phòng, cười hỏi, "Mọi người có vẻ rất thất vọng."
Căn phòng im lặng ngay lập tức, những thực tập sinh bị vạch trần tâm tư đều không nói được lời nào.
Hiện tại nếu nói có thì có vẻ quá coi thường người hướng dẫn, nếu nói không thì bạn thực sự không thể giả vờ nổi.
Mọi người đều im lặng và cúi đầu.
Thấy mọi người không lên tiếng, Lâm Yên Nhiên không tức giận, mà thẳng thắn nói ra tiếng lòng của mọi người.
"Tôi biết mọi người đều không phải nguyện ý tới tổ của tôi, hiện tại các bạn hẳn là tâm trạng không tốt."
Anh chậm rãi nhìn từng thực tập sinh, chân thành cúi đầu, "Tôi xin lỗi, biểu hiện trước đây của tôi không mang lại sự tin tưởng cho các bạn."
Nếu nghĩ ở góc độ khác, Lâm Yên Nhiên thực sự có thể hiểu được cảm xúc của những thực tập sinh vào lúc này.
Anh lật giở các tư liệu và tìm hiểu về kinh nghiệm trong nghề và hoàn cảnh gia đình của từng thực tập sinh.
Một số thực tập sinh đã thực tập trong công ty nhiều năm, chỉ chờ một cơ hội để xuất đạo.
Một số thì độ tuổi không còn thích hợp để trở thành thần tượng, nhưng họ không sẵn sàng từ bỏ ước mơ đã kiên trì từ khi còn nhỏ.
Một số họ không được cha mẹ hiểu, nếu lần này lại không thành công, họ chỉ có thể quay lại tìm một công việc, kết hôn, sinh con, làm một người bình thường.
Họ có thể chỉ có một cơ hội thể hiện mình trước khán giả một lần trong đời.
Vì vậy, họ không muốn bị đào thải một cách dễ dàng.
Đột nhiên được lão sư xin lỗi, nhóm thực tập sinh đều có chút khó có thể tin và hoảng sợ.
Rốt cuộc ở trước màn ảnh thừa nhận chính mình không tốt, thật là một chuyện rất khó.
Không ít thực tập sinh vội vàng xua xua tay: "Không, không, lão sư anh đừng nói như vậy......"
Vốn bầu không khí trong phòng trước đó đã căng cứng, nháy mắt hòa hoãn không ít.
Lâm Yên Nhiên thấy rằng các thực tập sinh cuối cùng đã không còn chìm đắm trong mất mát một cách mù quáng như trước nữa, liền đúng lúc nói lời chính mình nghĩ.
"Tuy rằng trước mắt tình huống đội chúng ta thoạt nhìn có hơi tệ." Lâm Yên Nhiên dừng một chút "Nhưng tôi tin tưởng, sự thành do người."
Các thực tập sinh ngẩng đầu lên và nhìn Lâm Yên Nhiên.
Có nghi hoặc, có khó hiểu, có mê mang, có không tin tưởng.
Lâm Yên Nhiên thu hết phản ứng của bọn họ vào đáy mắt, nhưng lại không tiếp tục đề tài này mà thay vào đó lại hỏi bọn họ "Còn nhớ lời đạo diễn đã nói với các bạn ở sơ sân khấu sau khi kết thúc không?"
Chủ đề đột ngột thay đổi, không ai biết tại sao Lâm Yên Nhiên muốn hỏi như vậy.
Sau một hồi ngẩn người, mới có thực tập sinh phản ứng lại, nói ra khẩu hiệu của "Siêu cấp thần tượng" khẩu hiệu, "Đi theo ánh sáng, không để lại hối tiếc!"
Lâm Yên Nhiên lắc đầu "Không để lại hối tiếc là chưa đủ."
Nụ cười dịu dàng trong mắt anh biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc cùng nghiêm túc.
"Trên sân khấu này, chỉ khi bạn nỗ lực để ở lại, mới có thể được nhớ đến, mới có thể thay đổi vận mệnh."
Sau khi chỉ ra thực tế tàn khốc, Lâm Yên Nhiên bắt gặp ánh nhìn của mọi người, tự tin và nghiêm trang.
"Tin tưởng tôi một lần."
"Chúng ta sẽ có một cơ hội sống sót."
Cameras đi theo đằng sau nhẹ nhàng gật gật đầu, đạo diễn vẫn luôn yên lặng chú ý động tĩnh trong trường quay, s.ờ soạng mặt một phen.
Lời này của Yên Nhiên, nghe xong cảm thấy vừa vừa bỏng vừa cảm động.
Sau khi bốn đội được thành lập, buổi ghi hình ngày hôm nay đã hoàn toàn kết thúc.
Bất quá bởi vì muốn cắt nối biên tập tiết mục ngoài lề, cho nên cameraman vẫn đi theo các thực tập sinh cùng lão sư.
Lời nói vừa rồi của Lâm Yên Nhiên hiển nhiên là có một ít tác dụng, ban đầu các thực tập sinh đều bài xích anh, nhưng khi anh xuất hiện ở trường quay, có mấy người lại chủ động đi cùng.
Tuy rằng không khí vẫn là có chút xấu hổ, nhưng thái độ không đến mức cứng đờ như vậy.
Trong tổ Lâm Yên Nhiên có thực tập sinh tên là Kỷ Soái, là một nhan cẩu đích thực. Cậu ta cùng Lâm Yên Nhiên đi một đường, nhìn gương mặt đối phương gần như thế, liền nhịn không được muốn khen.
"Yên Nhiên lão sư, có thể xin anh làm cái trang điểm này bán vĩnh viễn hay không? Thật sự rất đẹp trai và bi thương."
Mặc dù Lâm Yên Nhiên đối giới giải trí không đến mức một chút cũng không hiểu, nhưng trước kia anh dành phần lớn tinh lực cho học tập, cho nên đối với một số ít thuật ngữ giới giải trí mới lạ kỳ thật có chút không hiểu.