Sau Khi Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Ta Bạo Hồng

Chương 14

Trước khi buổi ghi hình bắt đầu, Lâm Yên Nhiên liếc mắt nhìn căn phòng, phát hiện trừ bỏ nước cùng máy tính bảng với tư liệu của thực tập sinh trên bàn, còn lại là một số bút viết cùng giấy trắng.

Anh cầm cây bút lên và xoay nó vài vòng trước khi đặt nó xuống.

Cái này để lão sư ghi chép, anh phỏng chừng chính mình còn không cần dùng đến.

Sau khi đi dạo một vòng, Lâm Yên Nhiên cảm thấy trong phòng thật sự là có chút nhàm chán, liền đi về phía máy quay trước mặt.

Anh cúi xuống và hỏi máy quay: "Tiếp theo tôi ở đây một mình à?"

Camera ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi xác thật không có nhân viên sẽ đến, Lâm Yên Nhiên thở dài từ từ nói "Vậy tôi chẳng phải sẽ bị giam ở đây ít nhất ba tiếng?"

Anh đã ước tính sơ bộ rồi.

Muốn toàn bộ 60 thực tập sinh chọn xong vốn dĩ đã phí thời gian, hơn nữa việc tạo hiệu ứng cho chương trình và cùng giao tiếp với các lão sư, cuối cùng mỗi thực tập sinh không sai biệt lắm phải tốn ba phút để chọn được lão sư.

Ba giờ suốt 180 phút, trong lúc đó còn vẫn luôn bị camera quay chụp, có khác gì ngồi tù đâu?

Trong trường quay phía sau camera phụ trách quay chụp Lâm Yên Nhiên, sau khi nghe thấy cái hình dung này liền trực tiếp cười chết.

Ba giờ trong tù?

Yên Nhiên thật đúng là cái gì cũng dám nói.

Lâm Yên Nhiên đứng dậy trở về chỗ ngồi thì từ tai nghe thông báo từ tổ tiết mục truyền đến.

Sau đó, giọng nói quen thuộc của người dẫn chương trình vang lên trong phòng của khán giả.

"Bốn vị lão sư toàn bộ đã vào phòng, buổi phân tổ chính thức bắt đầu. Các thực tập sinh theo số thứ tự tiến hành lựa chọn."

Các thực tập sinh đã sớm được sắp xếp theo thứ tự, bắt đầu từ lớp A trước.

Lớp A tổng cộng có chín người, người dẫn chương trình vừa thông báo xong, liền có người lập tức giơ tay muốn lên sân khấu đầu tiên.

Người giơ tay là Vạn Gia Hâm, sau khi hắn đi đến trước cửa phòng lão sư, bốn cánh cửa đều nhìn nhìn, ở trước màn ảnh do dự một lát, lựa chọn đẩy ra cánh cửa thứ 2

Đường Đường vốn không có chuẩn bị trước, đột nhiên nhìn thấy có người đẩy cửa bước vào, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Cô nàng ôm mặt liên tục hỏi máy ảnh, không giấu nổi sự phấn khích.

"Người thứ nhất liền chọn tôi? Đây là thật sao? Không phải đang nằm mơ đi ha ha ha ha?"

Hiệu quả cách âm của bốn căn phòng rất kém, tiếng cười từ cánh cửa đang mở của Đường Đường lập tức truyền đến tất cả các phòng.

Mà ngay sau đó, sau khi thực tập sinh thứ hai lựa chọn, tiếng cười có lực xuyên thấu của Đường Đường lại truyền đến tai mấy vị lão sư.

Liên tục hai thực tập sinh lớp A đều lựa chọn Đường Đường, vốn dĩ Bùi Lạc cùng Hàn Triết rất tự tin và thoải mái nháy mắt cảm giác được áp lực.

Sự lựa chọn hai chiều này dường như không đơn giản như họ nghĩ.

Sau khi hai thực tập sinh đầu tiên chọn xong, ngay sau đó thực tập sinh thứ ba, thứ tư cùng thứ năm cũng đi theo lên.

Lần này bọn họ lại không có lựa chọn Đường Đường, mà là trực tiếp đi vào phòng Hàn Triết như đã hẹn.

Chín thực tập sinh lớp A mắt thấy đã qua hơn phân nửa, kết quả chính mình còn chưa có một người khai trương, vốn dĩ Bùi Lạc tràn đầy tự tin, cũng có chút ngồi không yên.

Ngồi ở ghế giám khảo hắn buông những ngón tay giao nhau ngón ra, lại liên tiếp thay đổi tư thế, tầm mắt không tự chủ được lại nhìn cửa.

Xuất thân là một thần tượng, trong bốn lão sư, hắn có thể nói là hát nhảy rap đều tương đối toàn năng, mặc dù các giáo viên khác đều rất vững về chuyên môn nhưng đều chỉ giỏi một.

Cho nên hắn cho rằng các thực tập sinh đều sẽ tương đối thích hắn hơn, tại thời điểm công bố quy tắc hắn thậm chí còn mặc sức tưởng tượng chính mình có thể bởi vì quá nhiều người mà khó lựa chọn hay không.

Nhưng ai có thể biết rằng thực tế sẽ bị tát vào mặt như vậy.

Trong tập phát sóng, người dẫn chương trình đọc tên tuyển thủ thứ sáu, Bùi Lạc hít sâu một hơi, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện người này sẽ lựa chọn mình.

Cũng may nguyện vọng của hắn trở thành sự thật, đối phương quả thực chọn hắn.

Không chỉ vậy, ba thực tập sinh hạng A ở phía sau cũng chọn về đội, điều này mới làm Bùi Lạc đỡ mất thể diện.

Bởi vì hiệu quả cách âm không tốt, các lão sư đều có thể nghe được động tĩnh đối phương, cho nên mỗi người đại khái được mấy thực tập sinh lớp A tới, trong lòng đều hiểu rõ.

Bùi Lạc cười với màn ảnh và chỉ vào bốn thực tập sinh lớp A của mình "Ở đây nhiều thế à? Liệu một lão sư có ít người có thể hay không muốn đánh tôi?"

Nhìn như nói giỡn, kỳ thật lại châm chọc chói lọi Yên Nhiên cách vách liền phòng không có ai khai trương.

Nhưng mà Bùi Lạc không biết, thời điểm hắn bên này đang khoe khoang, Yên Nhiên sớm đã có chuẩn bị tâm lý nhàn nhã đem tư liệu của thực tập sinh xem xong, giờ phút này đang chiếu cho họ xem phác thảo mỗi thực tập sinh theo công thức từng nét.

Bà của Lâm Yên Nhiên là một họa sĩ nổi tiếng, khi còn nhỏ anh có đi theo và vẽ với bà một đoạn thời gian.

Anh ngày thường không hứng thú với hội họa, nhưng gen di truyền rất mạnh mẽ, cho dù chỉ học nửa vời một chút khi còn nhỏ, nhưng tài hội họa của anh ngày nay vẫn đánh gục hầu hết mọi người.

Máy ảnh đã ghi lại một cách khéo léo những chuyển động của Lâm Yên Nhiên.

Nó lặng lẽ cúi đầu xuống chụp, ghi lại toàn bộ quá trình Lâm Yên Nhiên vẽ tranh.

Một, hai, ba......

Bên tay phải của Lâm Yên Nhiên, những xấp giấy A4 bị cắt thành mảnh nhỏ ngày càng nhiều.

Khi Lâm Yên Nhiên vẽ đến người thứ mười, Tuyên Diệc Hàm người cuối cùng còn lại trong lớp B, cuối cùng đã đến trước cửa phòng lão sư.

Cậu ta do dự hồi lâu trước máy quay, trong chốc lát đi đến trước cửa phòng Đường Đường, trong chốc lát lại rối rắm ở cửa phòng Hàn Triết.

"Kỳ thật người tôi muốn chọn nhất chính là "

"Thực ra, người tôi muốn chọn nhất là Bùi Lạc lão sư......

"Tuyên Diệc Hàm háo hức nhìn tên Bùi Lạc trước cửa, sau đó tựa hồ muốn khóc không ra nước mắt "Nhưng mà mọi người rất thích thầy ấy, nơi đó nhân khí khẳng định rất tốt, nếu chọn thầy ấy, tôi thấy áp lực thật lớn, cảm giác chính mình sẽ trở thành bia đỡ đạn sau đó bị lưu tuyển......"

Tuyên Diệc Hàm chắp tay trước ngực, vô cùng thành kính nhắm hai mắt lại,, "Không cần biết, chỉ cần làm theo trực giác của mình, cầu cầu cho tôi may mắn, cầu cho Bùi lão sư đừng đánh rớt QAQ"

Sau màn thêm cảnh cho mình, Tuyên Diệc Hàm chậm rãi đẩy ra cửa phòng Bùi Lạc.

Trong phòng mọi người cao giọng hoan hô, Bùi Lạc cũng mở ra hai tay cho cậu ta một cái ôm.

"Hoan nghênh Hàm Hàm."

Các lão sư đều nghênh đón người mới như vậy, những người khác cũng lập tức theo sau lớn tiếng nói "Hoan nghênh Hàm Hàm!"

Tuyên Diệc Hàm thụ sủng nhược kinh nói cảm ơn, nhìn thoáng qua người trong phòng sau lập tức rụt rụt cổ, "Oa Bùi lão sư nhân khí của anh thật sự cao! Hầu như tất cả học sinh lớp A và lớp B đều ở đây."

Bùi Lạc đắc ý nhướng mày.

Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ thiếu tự tin của Tuyên Diệc Hàm, lập tức trấn an cậu ta, "Không cần lo lắng, thực lực của cậu không thua lớp A."

Tổ tiết mục làm cách âm thật sự kém, Lâm Yên Yên người chỉ cách nhau một bức tường, có thể nghe rõ tất cả những gì Tuyên Diệc Hàm nói.

Nổi da gà khắp nơi.

Cách vách càng náo nhiệt, thì căn phòng của Lin Yanran càng vắng vẻ.

Ngay cả đạo diễn phụ trách quay Lâm Yên Nhiên cũng cảm thấy anh có chút đáng thương.

Nhưng mà đúng lúc này, cửa số 4 của Lâm Yên Nhiên lại bị gõ ba cái.

Lâm Yên Nhiên tò mò nhìn về phía cửa, vội vàng buông bút trong tay.

"Mời vào."

Lâm Yên Nhiên vốn tưởng rằng thực tập sinh không nghĩ ra lại chọn mình, nhưng không ngờ đó lại là Cố Tư Nghiệp.

Cố Tư Nghiệp hiên ngang bước vào, nhìn lướt qua căn phòng trống trải, liền trực tiếp đi đến bên người Lâm Yên Nhiên.

Hắn cúi đầu nhìn lướt qua những nét bút đơn giản do Lâm Yên Nhiên vẽ, sau đó tùy ý lật lên xem, "Cảm giác thế nào?"

"Nói thật là được rồi."

Lâm Yên Nhiên đứng dậy nở một nụ cười rất tự do và thoải mái, "Tôi đã chuẩn bị tâm lý để nhặt bảo vật."

Cố Tư Nghiệp dừng động tác trên tay và nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Yên Nhiên.