Hắn trong miệng Phương Túc, tự nhiên chỉ chính là Lâm Yên Nhiên.
Tuyên Diệc Hàm bị đồng đội truy vấn, lúc này mới uyển chuyển nói, "Cậu có cảm thấy hay không cái vòng cổ kia của Yên Nhiên lão sư có chút quen mắt?"
Sau lời nhắc nhở của Tuyên Diệt Hàm, Phương Túc liền nhìn nhìn cái vòng cổ mà Lâm Yên Nhiên đeo.
"Có chút quen mắt......" Nhìn trong chốc lát, Phương Túc nhìn về phía Tuyên Diệt Hàm giống như cuối cùng đã nghĩ ra điều gì đó, "Tôi nhớ lúc trước cậu cũng có đeo một cái không sai biệt lắm, cũng khá giống cái này."
Tuyên Diệc Hàm gật gật đầu, rồi lại nhìn như lơ đãng sửa đúng lời đối phương: "Không phải rất giống, là kiểu dáng hoàn toàn giống nhau như đúc. Đó là quà sinh nhật mẹ tôi tặng, phiên bản giới hạn toàn cầu......"
Trong ánh mắt khinh ngạc của Phương Túc, Tuyên Diệc Hàm lại cúi đầu lẩm bẩm, biểu tình có chút khổ sở.
"Bất quá hôm nay lại bị tôi không cẩn thận làm mất, vẫn chưa tìm được."
Cậu ta nói chuyện giọng rất nhỏ, nhưng vừa vặn Phương Túc bên cạnh lại có thể nghe được.
Ở một mức độ nào đó, ngoại hình cũng là một loại thực lực, những lời cảm thán của các thực tập sinh lúc này đương nhiên là sự công nhận về thực lực nhan sắc của Lâm Yên Nhiên.
Sau khi tương tác ngắn với các thực tập sinh, anh liền đi đến chỗ các lão sư khác.
Đường Đường thấy anh đi tới, lập tức đứng dậy vẫy tay với anh, ra hiệu anh đi đến bên cạnh mình.
Khi Hàn Triết nhìn thấy Lâm Yên Nhiên, mặc dù trên mặt không có biểu hiện gì nhưng cũng gật đầu chào anh.
Chỉ có duy nhất Bùi Lạc người ngồi ở giữa, khi thấy Lâm Yên Nhiên đến gần, cố ý cúi đầu xuống, giả vờ như không nhìn thấy và không muốn để ý đến anh.
Xa cách, làm như vậy rõ ràng chẳng lẽ còn muốn cho chính mình mặt nóng dán mông lạnh*?
* Mặt nóng dán mông lạnh/ 热脸贴冷屁股: Đây là câu tục ngữ của Trung Quốc, ám chỉ việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.
Lâm Yên Nhiên chống lại xúc động muốn trợn trắng mắt, lập tức đi qua trước mặt Bùi Lạc, một cái dư quang liếc mắt cũng không cho hắn.
Chỗ ngồi của những lão sư được chia làm hai, vị trí của Lâm Yên Nhiên là ở bên cạnh Đường Đường.
Anh mới vừa ngồi xuống, Đường Đường liền quay đầu nhìn chằm chằm mặt anh rồi cười.
"Yên Nhiên, hôm nay cậu đẹp trai quá!! Đợi chút ghi hình chương trình xong nhớ cùng tôi chụp chung tấm ảnh! Tôi muốn đăng lên cho các fans cùng xem!"
Khi nói chuyện hai bên tóc đuôi ngựa của Đường Đường lay động, xứng với ngữ khí hơi có chút khoa trương, cả người đều toát ra vẻ nghịch ngợm đáng yêu.
Lâm Yên Nhiên mỉm cười gật đầu với đối phương, "Không thành vấn đề."
Đường Đường biểu tình thoạt nhìn có chút khoa trương, nhưng Lâm Yên Nhiên lại biết là không phải khen tặng.
Bởi vì cô là người duy nhất đã thêm WeChat anh trong số tất cả các lão sư ở trong chương trình, thêm nó vào ngày đầu tiên, và vẫn luôn đối xử bình đẳng với Yên Nhiên.
Sau khi hẹn nhau chụp ảnh, Đường Đường khen Lâm Yên Nhiên, lại nói, "Sau này để nhóm của cậu làm thế này đảm bảo sẽ thu hút được fan!"
Đường Đường tính tình ngay thẳng, có cái gì thì nói cái đó.
Nhưng Lâm Yên Nhiên lại không thể nói với cô rằng sẽ rất khó để duy trì phong độ cao như vậy vào lần sau.
Xét cho cùng, đó là đoàn đội tư nhân của Cố Tư Nghiệp, không phải chuyên viên trang điểm của tổ tiết mục.
Lâm Yên Nhiên bên này đang nghĩ ngợi, âm thanh người dẫn chương trình đột nhiên vang lên trên khán đài.
"Lão sư đã đến, các thực tập sinh các bạn đâu?"
Người dẫn chương trình bước đến rìa sân khấu và tiếp tục hỏi: "Các bạn đã sẵn sàng chưa?"
Trường quay vốn vẫn còn hơi ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, các thực tập sinh vội vàng chuẩn bị và đồng thanh trả lời: "Sẵn sàng!!"
Âm thanh rất lớn thập phần vang dội.
"Bây giờ các bạn đã sẵn sàng, như vậy đến phân đoạn tiếp theo......"
Người dẫn chương trình thoáng nhướng mày, cố ý bán tín bán nghi.
Thực tập sinh dưới đài thấy hắn không muốn nói, liền bắt đầu phun tào(*).
(*) Khi một người giả ngu bị một người khác chỉ ra điểm sơ hở trong ngôn ngữ, hành vi hoặc lời nói dối của đối phương, thường kết quả cũng mang lại sự hài hước. Trong tiếng Trung từ "phun tào" còn mang ý nghĩa nói móc, oán giận.
"Như thế nào? Như thế nào? Phân đoạn tiếp theo là muốn làm gì?"
"Phân đoạn tiếp theo không phải là battle royale(*) đi......"
(*) Battle Royale là thể loại game bắn súng sinh tồn nhận được sự yêu thích của hàng triệu game thủ đa quốc gia và tạo nên cơn sốt trong suốt quãng thời gian dài. (mình thấy game này giống Free Fire á, hỏng rõ nữa)
Mọi người liên tục trêu chọc, người dẫn chương trình lại cười lắc đầu.
Giọng hắn lại lần nữa vang dội bốn phía, nhưng rõ ràng là khác với trước, đặc biệt là rất cao và mạnh mẽ.
"Như vậy, phân đoạn tiếp theo, mời siêu cấp lão sư của chúng ta lên sân khấu!!!"
Các thực tập sinh mở to mắt và đồng loạt nhìn về phía sân khấu.
Nhưng mà sân khấu lại không có một bóng người.
Các thực tập sinh tất cả đều phát ngốc.
"Tôi vừa mới là nghe được có siêu cấp lão sư?"
"Tôi cũng nghe!"
"Tôi vẫn luôn cho rằng tổ tiết mục lúc trước gạt chúng ta, như vậy thật sự là có siêu cấp lão sư??"
"Cho nên siêu cấp lão sư là ai!mong chờ!"
"A a a kíc.h thích quá đi a!!!"
"Cầu cầu, mau cho tôi nhìn xem chân thân của siêu cấp lão sư đi!!"
Người dẫn chương trình xấu xa cố ý không nói ra tên siêu cấp lão sư, các thực tập sinh chỉ có thể một bên sốt ruột một bên dùng sức vỗ tay.
Nhưng các thực tập sinh càng sốt ruột, tổ tiết mục càng phải cố k.ích thích khẩu vị của họ.
Chờ đến khi các thực tập sinh đồng thanh hét lên "Siêu cấp lão sư" Ánh đèn trên sân khấu mờ dần đi cùng với âm thanh.
Theo sau "Bang" một tiếng, một ánh sáng đuổi theo xiên vào giữa sân khấu.
Bục thang máy từ từ nâng lên, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
Các thực tập sinh hít thở sâu và nhìn chằm chằm vào sân khấu không chớp mắt.
Nhưng mà ánh sáng của ê-kíp thực hiện lại cực kỳ xảo quyệt, cơ hồ chỉ đánh vào chân dài của đối phương, mọi người đều không thể nhìn ra ai là người đang đến.
Vì thế có người nhịn không được bắt đầu căn cứ thân hình suy đoán.
"Là Trương Gia Nghê sao?"
"Huệ Thành Tân?"
Một số ánh đèn đuổi bắt xuất hiện một cách có trật tự, và giọng nói của người chủ trì cuối cùng cũng vang lên một lần nữa.
Lần này, anh ấy tăng âm lượng của mình, giọng điệu nghiêm túc lạ thường—
"Nào! Chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh siêu cấp lão sư —— Cố ~ Tư ~ Nghiệp!!!"
Khoảnh khắc người dẫn chương trình xướng tên Cố Tư Nghiệp, tất cả đèn trên khán đài đều bật sáng.
Người đàn ông ở trung tâm của sân khấu thật rực rỡ, khiến tất cả sự chờ đợi vừa rồi đều trở nên xứng đáng.
Trường quay im lặng trong vài giây, các thực tập sinh nhìn người đàn ông đó với miệng mở to, ánh mắt của họ đầy hoài nghi.
Sau khi bị sốc đến mức không nói nên lời trong giây lát, những thực tập sinh đã tỉnh lại với nhận thức muộn màng đột nhiên hét lên một tiếng kinh ngạc.
Kinh ngạc, vui vẻ, không thể tin được, không màng hình tượng...... Hiện trường thét chói tai liên tục, vỗ tay như sấm dậy, thiếu chút nữa lật tung nóc trường quay.
"Đm, Đm, Đm!!!!"
"Cố Tư Nghiệp!! A a a cư nhiên là Cố Tư Nghiệp!!!"
"Trời ơi, đây là điều mà tôi có thể trải qua trong đời mình sao??"
"Cố Tư Nghiệp nam thần của tôi!!! Tôi đã thích anh ấy bảy năm rồi!!"
"Trước nay anh ấy không tham gia chương trình tạp kỹ? Chúng ta đây là gặp phải cái vận cứt chó gì rồi!!!"
"Này cũng có thể mời đến?? Các người thật sự quá tốt!"
Kích động qua đi, các thực tập sinh rõ ràng còn có chút hoảng hốt sôi nổi hướng tổ tiết mục giơ ngón tay cái lên.
Tuyệt, tổ tiết mục thao tác này các người đợt này thật sự tuyệt!!
Sau ba tập được ghi hình, thế nhưng còn có thể cho bọn họ một kinh hỉ lớn như vậy!
Cố Tư Nghiệp cực kỳ đẹp trai và xuất thần trên sân khấu giơ lên microphone nhìn về tất cả các thực tập sinh, "Chào mọi người, tôi là Cố Tư Nghiệp. Chúc mừng tất cả các bạn đang ngồi đây đã thành công vượt qua ba bài kiểm tra đầu tiên và lọt vào top 60."