"Kim chủ ba ba?"
"Sếp, ý ông là nói Lâm......?"
Đạo diễn gật đầu, "Đúng vậy."
Nhìn cái đầu càng ngày càng hói của đạo diễn, cuối cùng họ cũng hiểu tạo sao đạo diễn lại sầu như trái bầu như vậy.
Không ai trong số bọn họ đủ khả năng để đắc tội cả hai.
Đặc biệt là phía nhà đầu tư bên kia, nếu thay đổi lão sư họ chỉ định thì đó chẳng phải là tát thẳng một cái vào mặt baba?
"Khó trách Tống đạo ông lúc trước giống như trúng tà đi mời Yên Nhiên. Giờ cuối cùng tôi cũng hiểu rồi."
"Nhưng nếu Yên Nhiên có Lâm gia làm chỗ dựa, hot search hôm nay cũng chưa có người triệt cho cậu ta?"
Đạo diễn lắc đầu "Lâm gia không phải chỗ dựa của cậu ta, chính là gặp phải vận cứt chó, không có hậu trường cũng không có quan hệ với Lâm gia."
Đạo diễn vốn muốn nói rõ thêm, nhưng lại cảm thấy mất thời gian nên nói: "Chuyện này hơi phức tạp, tôi không tiện giải thích cho các cậu nghe. Bây giờ nên nghĩ cách giải quyết như thế nào mới tốt?"
Vài người hai mặt nhìn nhau, trong phòng họp vô cùng im lặng.
Lâu lắm mới có người đề nghị.
"Kia, nếu không như vậy đi, dù sao ngày mai cũng phải ghi hình một tập mới, tạm thời để Yên Nhiên ở lại thêm một tập xem biểu hiện kế tiếp của cậu ta. Tuy không có hậu trường, nhưng lúc trước tốt xấu gì cũng là Lâm thị chỉ định, đạo diễn ông trước đi liên hệ người phụ trách Lâm thị bên kia, nói với hắn tình huống của Yên Nhiên. Nếu anh ta căn bản là không muốn bảo vệ Yên Nhiên, thì hãy thay cậu ta. Không phải đơn giản sao?"
Đạo diễn nghe xong đề nghị của người phụ trách, cảm thấy cũng là cái kế hoãn binh, liền đồng ý "Trước cứ làm như vậy đi."
……
Đồng hồ sinh học khiến Lâm Yên Nhiên thức dậy đúng giờ lúc bảy giờ.
Sau khi tắm rửa xong, anh đun một cốc nước cho mình.
Theo thói quen tính tìm cẩu kỷ tử trong hộp trà, Lâm Yên Nhiên đột nhiên ý thức được, trong nhà nguyên chủ căn bản là không có mấy thứ này.
Khó có thể thay đổi thói quen đã phát triển trong nhiều năm, thừa dịp thời gian còn sớm, Lâm Yên Nhiên liền đi siêu thị dưới lầu một chuyến, mua bình giữ ấm cùng một ít cẩu kỷ tử*.
Lâm Yên Nhiên, người chưa bao giờ lo lắng về tiền bạc trước đây, đã thấy số dư WeChat giảm 150 khi thanh toán và lần đầu tiên cảm thấy đau đớn.
Đột nhiên dùng một số tiền nhiều như vậy, Lâm Yên Nhiên chỉ có thể tự tay nấu cháo cho mình.
Tổ tiết mục thông báo thời gian tới là 11 giờ, khi 9 giờ Lâm Yên Nhiên liền và Oánh Oánh cùng nhau khởi hành.
Hai người lần này vẫn như cũ là bắt taxi đi.
Ngồi trên xe Oánh Oánh lo lắng, sợ Yên Nhiên ca sẽ bị người chê cười khi bọn họ kêu taxi đi.
Nhưng trên đường đi, Lâm Yên Nhiên trông như đã quen và không tỏ ra khó chịu chút nào, và Oánh Oánh không hiểu vì lý do gì.
"Anh, anh và công ty là thật sự không có cứu vãn đường sống sao? Tối hôm qua Đinh Duy Khang suốt đêm giải tán đoàn đội của anh......"
Với tư cách là một trợ lý, Oánh Oánh đương nhiên nhận được thông báo, nhưng cô ấy không chọn rời đi như những người khác.
Lâm Yên Nhiên rất biết ơn Oánh Oánh đã cho mình biết tin tức, vì vậy nói với cô ấy về tình hình của mình, "Tôi sắp chấm dứt hợp đồng với công ty, không lâu sau có khả năng sẽ bị kiện."
Mặc dù trong lòng cô đã đoán trước, Oánh Oánh vẫn bị sốc khi nghe Lâm Yên Nhiên nói trực tiếp.
"Vậy anh tìm được nhà tiếp theo rồi?"
"Vẫn chưa." Lâm Yên Nhiên nhún nhún vai, "Đi một bước tính một bước."
Nói xong hắn nhìn thoáng qua cô gái nhỏ duy nhất sẵn sàng đi cùng khi hắn nghèo túng, nghiêm túc nói, "Tình huống của anh em hẳn là cũng biết, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai sẽ không thể trả tiền lương cho em."
Oánh Oánh nghĩ rằng Lâm Yên Nhiên đang cố gắng khuyên cô rời đi, cô nhanh chóng lắc đầu, "Không quan trọng, anh,, không trả tiền lương cũng không quan trọng."
Những lời này không phải cô nói để an ủi là xong, mà là phát ra từ nội tâm chân thật của cô.
Cô nhớ tới trước kia, thời điểm chính mình vừa vào công ty cái gì cũng đều không hiểu, trong lúc vô tình làm vỡ đồ của Đinh Duy Khang. Đinh Duy Khang nổi giận một trận lớn, làm nhục cô và mắng cô đến phát khóc trước mặt mọi người trong đội, không chỉ uy hϊếp muốn sa thải cô, còn muốn cô bồi thường mười vạn.
Lúc ấy, cô tuyệt vọng và gục ngã giữa đám đông đến mức nghĩ thiếu chút nữa là nhảy lầu tự sát, nhưng nước mắt lưng tròng, chính Yên Nhiên đã đưa khăn giấy cho cô và giúp cô giải quyết sự việc.
Nhớ tới tình cảnh ban đầu, Oánh Oánh khóe mắt nhịn không được lại có chút ươn ướt.
Cô nhìn Lâm Yên Nhiên đầy cảm kích, trong mắt tràn đầy kiên định, "Yên Nhiên ca, lúc đó anh là người duy nhất giúp em. Bây giờ anh gặp khó khăn, em sao có thể làm chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy."
Oánh Oánh không nói ra chân tướng, Lâm Yên Nhiên cũng không biết. Nhưng thông qua vài lời của cô nàng thì không khó đoán, nguyên chủ hẳn là đã dùng lòng tốt lớn nhất để giúp đỡ cô gái trước mặt.
Anh cười xoa đầu Oánh Oánh, "Đùa với em thôi, lần này vượt qua được thì sẽ tốt. Xem như là vì trả tiền lương cho em, anh cũng sẽ kiếm tiền thật tốt."
Oánh Oánh gật gật đầu thật mạnh, không biết vì sao cô cảm thấy người trước mặt này trên người có một loại khí chất tự tin, khiến người ta cảm thấy đáng tin cậy.
Địa điểm ghi hình là ở vùng ngoại ô, khoảng cách hơi xa, người lái xe ở hàng ghế đầu cũng khá quen thuộc với anh, vì vậy đã sớm bắt đầu trò chuyện với đám người Lâm Yên Nhiên.
Khi họ sắp đến nơi, người lái xe hỏi họ: "Các cậu cũng đi nơi đó à? Hai ngày nay tôi đi nhiều chuyến, có cô bé đi giữa đêm mà đông người quá.". "
Lâm Yên Nhiên tò mò hỏi tài xế, "Bọn họ là đi làm khán giả à?"
Người lái xe phủ nhận, "Không, họ không thể vào được. Họ nói rằng mình đang gấp rút chụp một số bức ảnh độc nhất vô nhị."
Lâm Yên Nhiên trước đây không tham gia fandom hay truy tinh, nên về các thuật ngữ chuyên môn của fan cũng không biết nhiều.
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Lâm Yên Nhiên, Oánh Oánh nhỏ giọng giải thích cho anh "Ba tập đầu tiên là chương trình ghi hình kín bởi nhóm tổ tiết mục, người ngoài không được phép vào. Nhưng từ tập này khán giả phải bình chọn, tổ tiết mục liền cho phép các trạm tỷ của mỗi thực tập sinh cùng những người chụp ảnh đến hiện trường để chụp và chia sẻ ảnh. Những cô gái mà tài xế nói, có lẽ là tới chụp ảnh hành trình đi làm của thực tập sinh về chia sẻ với các fans khác."
Thấy Oánh Oánh quá chuyên nghiệp, người lái xe lại nói chuyện với cô, "Đúng vậy, tôi nghe nói rằng họ có thể trở thành ngôi sao cái chương trình gì đó kết thúc."
Nói xong tài xế liếc nhìn Lâm Yên Nhiên từ kính chiếu hậu, "Bất quá tôi xem đứa nhỏ cậu lớn lên khá đẹp trai, nhìn còn đẹp hơn những người nổi tiếng kia. Nếu cậu dừng lại ở đó, mấy cô gái nhỏ đó sẽ phải chụp vài tấm hình. "
Lâm Yên Nhiên cười, "Những cô gái nhỏ đó phỏng chừng không một ai muốn nhìn thấy tôi."
Vài phút sau, Lâm Yên Nhiên thuận lợi tới cửa đại xưởng.
Qua cửa kính xe, anh nhìn thấy những cô gái mà tài xế đã đề cập trước đó.
Bọn họ vây quanh ở hai bên lối đi của các thực tập sinh, cơ hồ đều khiêng trường thương, đoản pháo*.
*Camera đó mấy bà ai mà đu idol là biết ó.
Lâm Yên Nhiên quét mã QR thanh toán tiền xe rồi xuống xe, nhìn thấy số dư trên di động lại giảm đi, lại cảm thấy tim thật đau.
Nếu ngày nào anh cũng bắt taxi qua lại như thế này thì chưa đầy một tháng nữa số dư trong thẻ ngân hàng sẽ bị xóa sạch...
Ngay khi Lâm Yên Nhiên đang suy nghĩ về điều đó, một người nào đó trong đám đông hét lên, "Có phải Yên Nhiên không? Tại sao lại ngồi xe taxi tới?"
Nói xong, ánh mắt của mọi người đều hướng về Lâm Yên Nhiên.
Vì thế, fans của 60 thực tập sinh, trạm tỷ*, người chụp ảnh tại hiện trường, liền nhìn đến Lâm Yên Nhiên người mới từ xe taxi xuống trong tay còn cầm bình giữ ấm.
(*)Trạm tỷ = Master Nim/Fansite: Người đứng đầu của fansite, hay theo chân thần tượng ra sân bay, đến địa điểm làm việc, quay phim của họ để chụp ảnh rồi đăng lên mxh (tương tự với master fan của KPOP).
Ngay lập tức, nhiều giọng nói khác nhau vang lên từ đám đông.