Lai Như Phong Vũ

Chương 22: Đổng Bắc quốc

"Ngươi còn dám giảo biện!?"

Mạc Cố căm ghét nâng lưỡi kiếm lên, nhắm vị trí tim đâm xuống. Tên Cát chủ nhắm chặt hai mắt hét lớn:

"LÀ ĐỔNG BẮC QUỐC..."

Nhịp hô hấp dường như thoáng chốc ngưng lại. Mũi kiếm dừng ở trên không, cách lớp hồng y một khoảng nhỏ.

"Ngươi nói cái gì?"

Mạc Cố cứng đờ không tin nổi, giọng nhỏ đến mức chỉ có thể lọt nổi vào tai kẻ sắp chết kia.

Thấy nàng ta dừng lại, Cát chủ l*иg ngực phập phồng thở ra một hơi. Lại bắt đầu nói:

"Đứng sau Hắc Thủy Cát là Đổng Bắc quốc... là bọn họ... ra lệnh cho chúng ta làm việc...trước giờ, đều như vậy..."

Hơi thở y đứt quãng nhưng sợ chọc điên người trước mặt, hắn kìm lại đau đớn cố thều thào nói rõ:

"Mười chín năm trước... Hắc Thủy Cát...dựng lên, là chuyện tốt do Lâm Viễn làm...hắn đem về rất nhiều tinh anh, ra lệnh chúng ta đi tàn sát...trên quốc Nhĩ Lê và Liên Chi các ngươi..."

"Gϊếŧ...gϊếŧ chết cả nhà ngươi...cũng là hắn...ra lệnh cho chúng ta làm..."

Giọng Cát chủ đến đây bỗng nhiên trở nên run rẩy. Bởi lẽ y vừa nhắc đến ''cả nhà ngươi'', nhắc đến Mạc gia là nhắc đến cừu hận của thứ quái vật đáng sợ này.

"Ngươi, tha cho ta...chỉ cần ngươi tha cho ta, trên dưới Hắc Thủy Cát...đều do ngươi sai khiến...ta, ta sẽ bồi dưỡng thêm sát thủ cho ngươi...chỉ cần...ngươi bỏ qua cho ta..."

Lời Cát chủ còn chưa dứt, sắc mặt Mạc Cố khẽ đổi.

"Ngươi muốn ta tiếp quản nơi dơ bẩn này, vậy thì xuống dưới hỏi xem...cha ta có đồng ý hay không!?"

Cát chủ chỉ kịp kinh hoảng trợn mắt. "Phập" một tiếng, Thiên Vũ kiếm đâm thẳng xuống, máu từ phía dưới bắn thẳng lên mặt Mạc Cố một mảng đỏ tươi nhầy nhụa. Hai tay nàng ghì chặt Thiên Vũ kiếm run nhẹ, thả lỏng người ngồi phịch xuống tại chỗ.

Cát chủ này dù cho có là quân cờ thì cũng không phải dạng tốt đẹp, rõ ràng nhiều năm như vậy hắn có thể phản kháng nhưng tại sao cứ phải khăn khăn làm việc cho Đổng Bắc quốc. Nói đến cùng, y không phải là người vô tội gì cho cam!

Trong sử sách ghi chép, Đổng Bắc quốc mười tám năm trước ngăn không cho Liên Chi và Nhĩ Lê quốc san bằng núi Hắc Thủy vì kiên kị nơi này là cấm địa của Đại lục, mang đến điềm xui.

Hoá ra mục đính thực sự lại là ra sức bảo vệ thế lực dơ bẩn của mình.

Hay cho Đổng Bắc quốc!

Rút kiếm ra loạng choạng đứng dậy, Mạc Cố nhìn xung quanh một lượt thều thào:

"Xung ca, mọi người mau ra đây đi."

Ngô Hào ở trong phòng hét lớn ra bên ngoài: "Này, không phải còn một đám dưới núi nữa sao, chúng ta không biết võ đâu."

Xung ca tức giận hất hắn qua một bên rầm rì: "Cái tên không có tiền đồ nhà ngươi, tiểu Nương bảo chúng ta ra thì cứ ra đi."

Đám người lúc này mới gỡ mấy cái then cài, bưng đồ đạc dùng để kê cửa dọn sang một bên, đẩy cửa đi ra ngoài.

Vốn dĩ đã bàn trước với nhau, một khi xảy ra xung đột bọn họ liền trốn kĩ vào phòng, tìm tất cả những thứ nặng như bàn hay gì đó kê kín cửa lại đề phòng chúng đạp cửa xông vào. Bên ngoài cứ giao cho nàng đối phó.

"Giúp ta chôn 1 thùng thuốc nổ ở giữa sân lớn, còn mấy thùng kia chia ra chôn xung quanh Hắc Thủy Cát đi."

Nhìn sang thấy bọn họ vẫn đang e ngại đám hai, ba, bốn dưới núi không biết lúc nào sẽ xông vào. Mạc Cố hiện tại đã sức cùng lực kiệt, bộ dạng cực kì mệt mỏi, nhưng quay sang nhìn đám người vẫn bình an vô sự, nàng có chút vui vẻ, cơ mặt dãn ra, Mạc Cố cười khổ:

"Yên tâm... bọn chúng chưa về kịp đâu... lúc trước... chúng ta lên tới núi mất mấy canh giờ nào."

Bích Long: "Buổi tối đi một canh giờ rồi nghỉ ngơi, sáng lại đi khoảng gần một canh giờ."

Mạc Cố: "Vậy nên bọn sát thủ mất ít nhất là hơn 1 canh giờ để chạy về, mà từ lúc pháo hiệu bắn đến nay còn chưa được một canh giờ...mọi người chia ra làm mau đi nếu không sẽ không kịp..."

Ngô bá đập tay kinh hô: "Vậy là an toàn rồi, tiết kiệm thời gian, chúng ta làm nhanh đi."

"Xung ca, Bích Long... hai huynh ra ngoài cổng thả La Du với Tư Mã Kỳ ra, sẵn tiện đóng cửa lại, ở đó canh bọn chúng trở về thì chạy vào đây."

"Được!"

Đám người thấy Mạc Cố có vẻ tái nhợt, máu me đầy người nhưng nhìn nàng kiên quyết đứng vững như vậy chắc sẽ không sao.

Mọi người chia ra chôn thuốc nổ, để tiểu Anh và tiểu Hồng ở lại chỗ Mạc Cố.

"Tỷ đã nói gì nào... sẽ đưa mọi người về nhà, không có nuốt lời nha..."

Khụy người xuống, Mạc Cố xoa đầu tiểu Anh, tiểu Hồng. Tiểu Anh đến bây giờ vẫn còn đang sốt, tráng của đứa nhỏ và Mạc Cố đều giống nhau, đọng một tầng mồ hôi lạnh.

Đứa nhỏ vậy mà cố phát ra âm thanh, cái miệng mũm mĩm khép mở:

"Tiểu Nương tỷ tỷ, tỷ bị thương rồi, nhìu máu quá...tỷ sẽ không chết đâu có đúng không?"

"Đúng vậy, tỷ sẽ không chết... tỷ còn phải đưa mọi người trở về nữa mà..."

Tiểu Hồng nắm lấy cái tay xoa đầu mình thút thít. Giọng nói khiến người ta mềm nhũn tâm can.

"Hức... Hồng Hồng sợ, ở đây nhiều người chết quá, tiểu Hồng muốn về nhà, oa..."

"Ngoan, đừng sợ, mọi người sắp về nhà rồi, một lát nữa...đều sẽ về nhà mà."

Ngồi ở đó nghỉ ngơi một lúc, cuối cùng mọi người cũng chôn xong, tập hợp lại sân lớn đợi bước tiếp theo.

Chống tay xuống đứng dậy. Cả người hơi lắc lư nhưng Mạc Cố vẫn miễn cưỡng đứng được.

"Được rồi, mọi người mau vào căn phòng bên kia lánh trước đi."

Bọn họ theo ánh mắt Mạc Cố hướng qua cái phòng nhỏ cách xa sân lớn.

Tất cả cũng không chần chừ, lập tức bế theo hai đứa nhỏ chạy vào.

"Đến rồi, đến rồi, tiểu Nương, bọn chúng về tới rồi!"

Xung ca với Ngô Hào la lớn, hai người kéo La Du cùng Tư Mã Kỳ hớt ha hớt hải chạy như điên vào.

Đỗ bá ở trong phòng gọi lớn ra: "Bên này bên này, mau lên.."

Mạc Cố cũng ra hiệu bọn họ chạy sang đó.

Tư Mã Kỳ và La Du nhìn tràng cảnh xung quanh, hơi trố mắt ngạc nhiên, lại nhìn sang Mạc Cố mặt mày tái ngắt, cả người đỏ lòm đứng sừng sững ở đó.

La Du không yên tâm chững lại bước chân: "Ta ở lại giúp ngươi!"

Tư Mã Kỳ: "Ta cũng vậy!"

Đám người kia còn nhiều như vậy. Mạc Cố bộ dạng hiện tại như ngọn đèn lắc lư trước gió. Tuy rằng nàng cố tỏ ra cứng cáp nhưng nhìn sắc mặt là biết, đẩy một cái sẽ ngã đó.

Mạc Cố nhìn ra ngoài, thấy người chưa về tới, khoé môi hơi cười: "Không lo... trận này không cần đánh."

Nói rồi nàng bồi thêm một câu, nhanh chóng đuổi bọn họ đi "Tin ta, mau đi đi, đừng ở đây vướn chân."

Tư Mã Kỳ hơi chần chừ đứng đó, La Du thấy nàng quả quyết như vậy, nhanh chân kéo Tư Mã Kỳ đi, cũng không quên quay lại nhắc nhở Mạc Cố.

"Ta tin ngươi, cẩn thận đó!"

Cửa đóng lại, nàng ở bên ngoài cũng nhẹ nhàng thở ra, tâm bất biến giữa dòng người vạn biến, biến thành một cái 'xác chết' nằm ở giữa lối đi.

Đám hắc y từ lúc thấy pháo hiệu triệu tập trong Cát liền biết có chuyện lớn, do dự nhìn đoàn binh mã chỉnh tề dưới núi, ngay sau đó lập tức rút về.

Cửa lớn bị đóng từ bên trong, cả bọn phải dùng dây móc trèo vào. Tên chạy vào đầu tiên giật mình nhìn tiểu nha đầu hạ nhân nằm bất động giữa đường, trên người đầy vết thương, máu me bê bết. Hắn vươn tay nâng Mạc Cố dậy kinh hô:

"Ngươi... rốt cuộc có chuyện gì?!"

"Cát...Cát chủ...sân lớn..."

Tiểu nha đầu trông như sắp chết từ từ đưa ngón tay chỉ vào bên trong thều thào.

Tên kia hỏi xong lập tức hất Mạc Cố nằm lăn trên đất, đám người lập tức xông thẳng vào trong.

Không ai nhìn lại nên không thấy được, tiểu nha đầu trông như sắp chết kia lại nhếch khóe miệng cười một nụ cười đầy quỷ dị.