Tối hôm đó tất cả đám người hạ nhân mừng như điên, trừ hai đứa nhỏ tiểu Anh, tiểu Hồng ra thì đều chụm đầu thức đến gần sáng mới ngủ.
Vài ngày sau đó, Hắc Thủy Cát càng lúc càng loạn. Hôm nào cũng có sát thủ bị gϊếŧ chết, không phân cấp bậc, không rõ nguyên do.
Dường như hung thủ gặp tên nào thì gϊếŧ tên đó. Đi riêng thì chết một mà đi chung thì cũng chết chùm. Cho dù nghe tiếng va chạm binh khí, đến nơi cũng chỉ còn lại cái xác không còn chút hơi thở.
Đùa gì chứ, rõ ràng sát thủ vốn nhanh nhẹn, thính lực cũng nhạy bén nhưng không lần nào tới kịp lúc. Ngay cả cái bóng hung thủ cũng không thấy.
Toàn cát trừ sát thủ cấp một, hai ra thì còn lại cấp nào cũng có người bị gϊếŧ chết bất đắc kì tử. Trong ba ngày liên tiếp, Hắc Thủy Cát đã có mười lăm tên sát thủ bị gϊếŧ.
Đến ngày thứ tư, Cát chủ lại ra lệnh tập trung tất cả mọi người trong đại điện.
"Bảy, tám, chín, mười!! Mấy chục người các ngươi tuần tra cái kiểu gì vậy hả?!!"
Lần này khác, trước mặt Cát chủ có thêm cái bàn trà nhỏ. Y vừa đập bàn vừa hét, mặt cũng trở nên âm u đáng sợ hơn lần trước.
"Bẩm...bẩm Cát chủ, chúng ta có gần bốn mươi người nhưng không thể thức liên tục để tuần tra, chúng ta chia ra một nửa người trực thì nửa còn lại sẽ đi ngủ lấy sức, luân phiên thay ca làm việc. Nhưng...nhưng Hắc Thủy Cát quá rộng, hễ chúng ta ở chỗ này thì chỗ khác sẽ có người chết."
"Khốn kiếp, vô dụng còn đổ thừa chỗ này rộng, sao các ngươi không ra chuồng heo ngủ luôn đi."
Cát chủ vừa quăn chén trà xuống người tên kia vừa nghiến răng la lớn. Nước trà nóng hổi chảy dọc theo vai áo, bằng mắt thường cũng thấy khói bốc lên từ bả vai tên xui xẻo kia.
"Nhóm một, hai, các ngươi điều tra thế nào rồi?"
"Bẩm Cát chủ, chúng ta chỉ biết được hung thủ vô cùng thông thuộc địa hình trong Hắc Thủy Cát, võ công lại cao cường, cho nên... chắc chắn là nội gián. Hiện tại... vẫn chưa tìm ra manh mối khác."
"Ha......" Cát chủ dường như bị chọc tức quá độ, thở ra một cái lại hít khí mắng:
"Các ngươi nói như không nói, đó gọi là tra cái gì chứ!? Dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra!!"
Đường đường Hắc Thủy Cát có máu mặt, hô mưa gọi gió trên giang hồ biết bao lâu nay. Cư nhiên hiện tại lại không có tên nào hữu dụng. Người được việc nhất lại không có ở đây, việc gì cũng đến tay hắn làm, còn phải đối phó với đám người đáng ghét bên ngoài. Cát chủ càng nghĩ lại càng tức đến nỗi thở hồng hộc, lật bàn trà chửi lớn.
"Mẹ nó, chuyện ta bảo các ngươi phái người điều tra Mạc gia thế nào rồi."
Gần đây trong Cát xảy ra loại chuyện gà bay chó chạy như vậy, Cát chủ không khỏi rùng mình nghĩ đến chuyện mười tám năm trước, Mạc Bắc Ly xông vào làm loạn bát nháo nơi này.
Y nghi ngờ Mạc Bắc Ly vẫn còn sống, mặc dù Tam Đại sát thủ bẩm báo đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng y vẫn không tin nổi, Mạc Bắc Ly năm đó gϊếŧ hơn nửa sát thủ lại bị ba tên bậc một gϊếŧ dễ dàng như vậy?
"Thưa... thưa Cát chủ, đã điều tra. Mộ phần Mạc gia đều đầy đủ. Chỉ là trên bia mộ thiếu tên một người."
"Thiếu tên ai? Mạc Bắc Ly?"
Đám hắc y đứng phía dưới không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Ba chữ này đối với bọn họ mang lại nhiều kí ức đáng sợ nhất. Năm đó người kia hung thần ác sát như thế nào, bọn chúng không phải chưa nếm qua.
"Kh...Không phải. Là nhị tiểu thư Mạc gia, Mạc Cố. Có điều...."
Cát chủ sốt ruột đá chân bàn vốn đã lật ngửa. Cả đám người phía dưới đều ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Ngươi muốn bị cắt lưỡi phải không!? Còn không mau nói hết ra!!"
"Có điều Mạc Cố này trước nay hiếm khi xuất đầu lộ diện, cũng không có bất cứ bức họa nào cả. Chỉ biết được ngày đồ sát Mạc gia là ngày nàng ta sinh thần mười bốn tuổi."
Cũng tức là ngoại trừ cái tên Mạc Cố, năm nay mười bốn tuổi ra thì tất cả đều mù tịt.
Cát Chủ đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy ai khả nghi. Trong Cát không có nữ nhi nào như vậy.
Cũng dễ hiểu, Mạc Cố đã được bọn chúng hình dung là nhị tiểu thư đài cát, tầm mười bốn. Nhưng "tiểu Nương" ở đây lại là tiểu ăn mày ốm yếu nhát gan tình cờ bị vớ vào Cát, trông bộ dạng nhỏ nhắn kia tầm mười hai tuổi là cùng.
Nói chung, cùng hình tượng nhị tiểu thư Mạc gia không có chút liên quan nào.
"Nghe cho rõ đây! Từ hôm nay, các ngươi tạm thời sống theo nhóm, ít nhất là ba người cho ta, kẻ nào đi riêng một mình...gϊếŧ chết không tha!! Nghe rõ chưa?"
"Rõ."
"Một, hai còn mười bảy người, một người ở chỗ ta còn lại chia ra bảo vệ ba tới mười. Từ hôm nay ba, bốn, năm, sáu không cần ra ngoài làm nhiệm vụ nữa, tăng cường rà soát toàn bộ ngóc ngách Hắc Thủy Cát, đào ba tấc đất cũng phải tìm ra hung thủ, phanh thây hắn ra cho chó ăn!"
"Tên nào đi riêng lẻ, chỉ cần khả nghi - gϊếŧ ngay tại chỗ! Tiền trảm hậu tấu!"
"Vâng."
Kể từ lúc ra khỏi đại điện, đi đến chỗ nào cũng có đám hắc y đi qua lại tuần tra. Đồ đạc cũng bị chúng lục lọi khắp nơi.
Đến tối, tất cả mọi người cũng không thể nói chuyện nhiều, bởi cứ một lúc lại có một đám người đi ngang qua.
La Du cùng Tư Mã Kỳ tách ra ở phòng bên kia cũng bị một tên cấp một giám sát chặt chẽ.
Nhất cử nhất động của bọn họ lúc này đều nằm trong tầm ngắm của tất cả mọi người.
"A..., ta...bụng ta đau...vị đại ca này, có thể cho ta đi nhà xí chút không..."
Tiểu Nương cầm theo cây gậy chống chống bước ra khỏi cửa, ôm cái bụng nhỏ của mình.
Mấy tên kia nhìn vào liền nghĩ xem ra là nhịn tới mức đi không nổi. Đúng là đồ phiền phức không có tiền đồ.
Tên hắc y thứ nhất khó chịu nói: "Được rồi, bọn ta đưa ngươi đi, đúng là nhiều chuyện."
Tên hắc y thứ hai: "Hay là gϊếŧ quách nó luôn cho rồi, đúng là thứ phiền phức."
Tên hắc y thứ ba: "Ấy, ngươi không biết nó là đứa siêng năng nhất trong đám kia sao, gϊếŧ nó rồi ngươi tự mà đi lau chùi mấy chục cái nội viện kia đi."
"Được rồi, mau đi, kẻo nó tự xử tại chỗ thì toi. Chúng ta còn ở đây dài dài đó."
Ba tên hắc y ''hộ tống'' nàng ta đến nhà xí thì đứng bên ngoài. Cũng không hay biết hôm nay lại chính là ngày tàn của chúng.
Xoẹt.
Mạc Cố dứt khoát một kiếm cắt đứt cổ một tên. Vì ba tên đều quay lưng lại với nhà xí nên dễ dàng bị đánh úp.
Sau khi gϊếŧ một tên nàng cũng không để cơ hội cho hai tên còn lại lập tức đưa kiếm qua đâm luôn tên kia một nhát xuyên tim.
Thân thủ này...A, thật sự quá nhanh!!
"A!!"
"Là ngươi!! Người đâu...mau đến..."
Vừa nghe thấy động tĩnh, mấy nhóm hắc y cũng kéo lại mỗi lúc một đông, chen nhau vào xem chỉ thấy một nha đầu ôm gậy khóc thét, run lẩy bẩy.
"Đây là chuyện gì?"
"Aaaaa...ta không biết...ta không biết....ta không biết gì hết...aaaa...đừng gϊếŧ ta...ta không biết..."
Tiểu Nương ngồi bệt dưới đất ôm cây gậy gỗ, hai tay bịt kín tai lắc lắc đầu, mặt cũng tái mét trắng bệnh ra.
"Mau đưa nó đến đại điện!"