Mười bảy năm trước, Liên Chi quốc, hoàng đế La Kỳ tại vị năm thứ hai.
Hoàng đế và đại tướng quân cùng ái mộ một người. Mà người này lại cùng đại tướng quân, lưỡng tình tương duyệt.
Hoàng đế bức ép, ban chiếu chỉ sắc phong quận chúa Vân Phi làm hoàng hậu nhưng nàng thà nhảy từ cao lầu xuống cũng không chịu bái đường.
Bức ép không thành còn suýt xảy xa án mạng, cuối cùng hoàng đế cao cao tại thượng cũng chỉ có thể ngậm ngùi buông tay.
Hộ quốc tướng quân Mạc Bắc Ly đưa ái nhân là Vân Phi lui ẩn giang hồ. Trước khi đi ông vào hoàng cung cởi bỏ mũ giáp từ chức, đồng thời bực tức để lại một câu:
"Nếu quốc gia không lâm nguy, họ Mạc ta vĩnh viễn không trở về!"
Mạc Bắc Ly là hộ quốc tướng quân tuổi trẻ tài cao, thừa hưởng kiếm pháp Mạc gia, đời đời thủ chức hộ pháp tướng quân phò tá các quân vương Liên Chi quốc. Chuyện này khắp Sinh Thổ không ai không biết. Càng không nói đến tài trí binh thao võ lược vang danh thiên hạ.
Cứ như thế nói đi liền đi, không còn tung tích...
Mười bốn năm trước, Liên Chi quốc, hoàng đế La Kỳ tại vị năm thứ năm.
Bầu trời phía nam Liên Chi xuất hiện dị tượng, Huyết tinh giáng thế. Quốc sư đương triều ngay trong đêm khuya chạy vào cung xin ý chỉ của hoàng đế, hôm sau tức tốc lên đường, hướng phía nam mà đến.
Cũng chính đêm đó, Mạc phủ ở thành Đô bận rộn chào đón đứa con thứ hai chào đời.
"Sinh rồi sinh rồi, lão gia, là một bé gái đáng yêu, mẹ tròn con vuông a~"
Lý Hoa Hoa ôm đứa trẻ từ trong phòng ra, mặt cười hớn hở đưa cho Mạc gia chủ.
Mạc Bắc Ly vội vàng ngó xem đứa trẻ. Không để ý thấy từ lúc nào đã có một bạch y nam tử cầm chiếc ô đứng trên nóc nhà, tay còn lại mang theo một miếng ngọc phát ra ánh sáng đỏ rực.
Giọng nói nam tử trầm lạnh đều đều vang lên, thoáng chốc làm tất cả mọi người đều giật mình ngước nhìn.
"Huyết tinh giáng thế! Mệnh -- Tuyệt sát!"
Mạc Bắc Ly cảnh giác nhìn nam nhân kì dị trên cao nhíu mày:
"Xin hỏi vị công tử này, đêm hôm khuya khoắt đến đây là có việc gì?"
Bạch y nam tử giọng nói không nhanh không chậm, mang đến một cỗ ngạo khí bức người, thần bí như cao nhân, lại cũng giống như lời phán xét định tử của diêm vương.
"Oa nhi này của ngươi mang mệnh tuyệt sát, mệnh này gắn liền hai chữ ''sát'' và ''độc'', trước mười tám tuổi sẽ bộc phát ra ngoài. Mệnh này định sẵn thân nhân bên cạnh sẽ dính chữ ''sát'', nó sẽ dính chữ ''độc''. Cả đời khắc chết người bên cạnh, bản thân cô độc đến già."
"Lão gia, người đừng nghe hắn nói bậy, nhị tiểu thư đáng yêu thế này sao có thể sát gì đó độc gì đó được. Chắc chắn là mấy tên đạo sĩ lừa đảo."
Rũ mắt nhìn xuống, ánh mắt ấy của nam tử như thần tiên nhìn chúng sinh hồng trần, hiển nhiên không so đo với lời nói của Lý Hoa Hoa. Mặc kệ có người nghe hay không y vẫn tiếp tục nói.
"Các ngươi tin cũng được, không tin cũng không sao. Ta chỉ nhắc nhở các ngươi vài câu. Mệnh này đến trước mười tám tuổi, có thể là một tuổi, mười tuổi, thậm chí là ngay ngày mai. Lúc tai họa ập đến, nếu hối hận đưa nó đến Thánh Thổ, Thập Đỉnh Phong, ta sẽ thay các người dạy dỗ nó."
Bạch y nam tử nói xong không đợi người phản ứng đã phất tay áo, biến mất dạng giữa hư không!
Gia nhân trong phủ nháo lên xì xầm một hồi, bên này Mạc Bắc Ly sắc mặt trùng xuống, miệng vô thức lẩm bẩm lại câu nói kia. "Thập đỉnh phong...!"
Rồi lại liếc nhìn oa nhi bên cạnh, hai chân mày nhíu lại như muốn đυ.ng vào nhau. Y ra lệnh cho tất cả người trong phủ:
"Sức khỏe phu nhân còn yếu, các ngươi không được để cho nàng biết chuyện này, sau này ta sẽ tự mình nói với nàng ấy."
Gia nhân trong phủ đều hiểu chuyện, việc ai nấy làm, không dám kinh động đến phu nhân vừa mới sinh.
Sau một tháng, Văn Triết sang Mạc phủ mừng tiệc đầy tháng của tiểu oa nhi mới chào đời của Mạc gia. Vừa đến Mạc phủ, Văn Triết thấy một nam nhân đứng trước cửa phủ nhìn chằm chằm vào bên trong.
Lúc người kia quay lại, nhìn rõ khuôn mặt, Văn Triết liền kinh hô:
"Quốc sư..?"
"Ngươi là...Văn Triết?"
....
Quốc sư vào đến phủ, lời nói ra lại có phần giống bạch y nam tử, chỉ có đoạn cuối có phần hơi khác:
"Tướng quân không cần lo lắng, tuy mệnh cách này không tốt nhưng theo ta bấm quẻ, tương lai nhị tiểu thư nhà ngài có lẽ là cứu tinh của Liên Chi quốc chúng ta."
Mạc Bắc Ly từ đầu đến cuối đều không cho hắn một sắc mặt tốt, đối phương không khỏi trở nên khép nép.
"Ta không còn là tướng quân nữa, phiền quốc sư sau này cẩn trọng lời nói."
"Được được, là ta lỡ lời."
Dừng lại một chút quốc sư vẫn là đem suy nghĩ nói ra.
"Chẳng hay, ngài và quận chúa sống ở đây có tốt không. Hay là hai người quay về kinh thành, đã lâu như vậy, bệ hạ cùng hoàng hậu rất nhớ hai người."
"Hừ, nhờ phúc của bệ hạ. Chúng ta sống rất tốt."
Quốc sư đưa tay áo lên lau giọt mồ hôi không hề có trên tráng, lại lén lút quay sang nhìn Văn Triết, ngỏ ý cầu cứu.
Quả nhiên, không phụ mong đợi. Văn Triết nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
"Đại ca, chuyện của tiểu Cố huynh dự định như thế nào?"
Mạc Bắc Ly nghe tới, thoáng chốc phiền muộn thở dài:
"Haiz...Đệ đừng nhắc nữa. Ta vẫn còn chưa nghĩ kĩ. Đợi một thời gian rồi tính."
Quốc sư kia lại tự mình đào hố, nhanh nhảu tuông ra mấy lời:
"Nếu ngài đồng ý, ta sẽ quay về tâu bệ hạ sắc phong nữ nhi này của ngài làm hộ quốc công chúa. Tương lai chắc chắn sẽ giúp ích cho Liên Chi quốc chúng ta rất nhiều."
Mạc Bắc Ly liếc xéo hắn một cái, nhăn mặt không đồng ý.
Sau khi "nhờ" quốc sư giữ kín tung tích của Mạc gia ở Đô thành liền lựa lời đá đít y về kinh thành cho đỡ chướng mắt.
Còn vì sao Mạc Bắc Ly lại chướng mắt hắn thì có người trong cuộc mới biết được. Dẫu sao cũng đã là chuyện của quá khứ...