Sống Như Hoa Mùa Hạ

Chương 50: Muôn hoa đua nở

Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển

Edit + Beta: Phô Mai Chi

50. MUÔN HOA ĐUA NỞ

Ba năm sau.

Trong một quyển tạp chí nghệ thuật sáng tạo tên "Thẩm Mĩ", góc nghiêng của một nghệ nhân origami trẻ đã xuất hiện trên trang bìa.

Vị nghệ nhân này quay mặt về phía máy ảnh, chỉ để lộ một nửa ngũ quan, đường nét trên gương mặt điển trai bắt đầu từ vầng trán đầy đặn dưới đường chân tóc, lướt qua chiếc mũi cao, thẳng, đôi môi mỏng có độ cong rõ ràng rồi kết thúc ở đường viền hàm sắc nét cùng yết hầu nhô ra và cuối cùng dần mất hẳn trong cổ áo. Nghệ nhân không nhìn vào máy ảnh, dường như cũng không nhận ra có người đang chụp ảnh cho mình mà chỉ cụp mắt nhìn chằm chằm vào tác phẩm trong tay, thoạt trông hết sức tập trung. Hắn mặc trang phục làm việc đơn giản và bình thường, không ăn mặc chải chuốt, xung quanh la liệt đầy giấy và những tác phẩm origami. Dường như hắn đột ngột ngồi vào giữa đống giấy nhưng lại hòa nhập với môi trường xung quanh một cách hoàn hảo, trở thành trang bìa tạp chí kì này.

Một bức ảnh trông hệt như ngày thường ấy, chỉ làm nét ảnh đơn giản nhưng lại vô cùng bắt mắt bởi nhϊếp ảnh gia đã chụp được khí chất đặc biệt và ngũ quan nổi bật.

Quý Nghiễn nhìn chăm chăm quyển tạp chí một lúc lâu, không nỡ dời mắt, giây tiếp theo mới nở nụ cười rạng rỡ trên môi. Cậu cực kì vui mừng và phấn kích, lúc những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua góc nghiêng của người trên trang bìa vẫn còn run run, sờ qua sờ lại đầy trân trọng và cẩn thận.

Bìa tạp chí dày và bóng, tiêu đề trên trang bìa nơi những ngón tay cậu lướt qua, là: Thiên tài cao ngạo đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Mặc dù tiêu đề có yếu tố phóng đại nhưng lại vô cùng chính xác. Đối với nhân vật trên trang bìa kì này, một cuộc phỏng vấn dài đủ mười trang đã được thực hiện ở trang bên trong. Nội dung đề cập đến nơi Hướng Dương sinh ra và lớn lên cùng với những triệu chứng tự kỉ bẩm sinh, bằng sự nỗ lực của bản thân và sự giúp đỡ của người khác, cuối cùng đã vượt qua khó khăn và từng bước tiến tới thành công.

Tạp chí nghệ thuật chú trọng vào tác phẩm và thành tựu, thường chỉ đề cập ngắn gọn về những gì mà người được phỏng vấn đã trải qua nhưng chứng Hướng Dương mắc phải khá đặc biệt, có tác dụng khích lệ tinh thần cố gắng vươn lên nên được tạp chí dùng làm chiêu thức tuyên truyền.

Studio Phác Trác rất giỏi trong việc khai phá những viên ngọc thô như Hướng Dương, bồi dưỡng bọn họ thành tài sau đó định hướng thành nghệ sĩ, có thể nói đây là sự kết hợp hoàn hảo giữa kinh doanh và nghệ thuật. Toàn bộ nội dung phỏng vấn trong tạp chí đã được Thẩm Tú Thanh xét duyệt bao gồm cả việc Hướng Dương sẵn sàng công khai chứng tự kỉ, nhưng vì Quý Nghiễn không muốn tên mình được đưa lên tạp chí và cũng không muốn được phỏng vấn nên những thông tin cá nhân khá riêng tư hơn không được đề cập trong đó.

Quý Nghiễn vội vàng nhìn lướt qua, sau đó lập tức lật sang trang tiếp theo.

Tên tác phẩm: Muôn hoa đua nở.

Triển lãm origami đầu tiên của Hướng Dương là tại phòng triển lãm trong một trường tiểu học. Khi đó hắn chưa có tiếng nên chỉ có thể bắt đầu từ con số 0, đội ngũ nhân viên mang một lượng hoa giấy rất lớn vào phòng triển lãm và sắp xếp thành biển hoa.

Nghệ thuật luôn khiến con người cảm thấy cao cả, ngắm được nhưng không thể chạm vào được.

Nhưng trong triển lãm này, tất cả người tới xem đều có thể chạm vào những tác phẩm ấy, bọn họ vừa bước vào đã được bao phủ bởi biển hoa được hợp lại cùng nhau. Những bông hoa origami sinh động như thật, ngay cả các chi tiết cũng rất chân thực, vì mỗi một bông hoa đều được làm thủ công nên sẽ không giống nhau hoàn toàn. Khung cảnh mùa hè cùng với gió thoảng từ quạt quay liên tục tạo nên hiệu quả người xem được những đóa hoa bao quanh và lướt nhẹ qua.

Đây là một cuộc triển lãm nơi các tác phẩm có thể được chạm vào và ngắm nhìn ở khoảng cách gần.

Nghệ thuật có thể chạm vào hiển nhiên dễ khiến người ta có ấn tượng tốt, số người tới xem ngày đầu tiên chưa đến ba mươi người, khi ra về, mỗi người có thể cầm về một bông hoa giấy mình thích. Đồ lưu niệm miễn phí đã tạo nên hiệu ứng hết sức đáng sợ, trên đường có người nhìn thấy hoặc những người đã xem triển lãm buột miệng nhắc đến đều khiến mọi người tò mò và muốn xem. Vậy nên số lượng người lập tức tăng gấp đôi vào ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư nhiều người đổ đến hơn nữa. Trong suốt mười ngày triển lãm, lúc kết thúc đã hết toàn bộ hoa giấy, không còn sót lại một bông nào.

Hướng Dương đã trở thành nghệ nhân đầu tiên tặng hết tất cả các tác phẩm của mình, trở về tay không.

Triển lãm đầu tiên của hắn mang ý nghĩa kỉ niệm, hắn chọn loài hoa loa kèn mình yêu thích nhất làm khởi đầu cho cuộc đời mình. Vì vậy toàn bộ hoa origami trong triển lãm đều là hoa loa kèn.

Không ai biết tại sao Hướng Dương chỉ gấp hoa loa kèn, riêng mình Quý Nghiễn biết.

Hoa loa kèn ưa bóng râm, không chịu được ánh nắng trực tiếp, khá mỏng manh nhưng lại là loài hoa đích thực của mùa hè.

- - Nó đại diện cho Hướng Dương.

- - Nó đại diện cho lời hứa, đại diện rằng bọn họ vẫn luôn yêu nhau.

Và cuộc phỏng vấn của tạp chí đã kết thúc như vậy, hoa loa kèn đại diện cho Hướng Dương đã vượt qua nghịch cảnh do hội chứng mang lại và mong muốn về cuộc đời mới.

"Quý Nghiễn, vào học rồi, sắp muộn mất."

Quý Nghiễn còn chưa kịp lật sang trang tiếp theo thì đã bị bạn cùng phòng cắt ngang. Cậu liếc nhìn giờ, do dự một giây giữa lên lớp và trốn tiết nhưng cuối cùng vẫn đóng tạp chí lại hết sức cẩn thận, lựa chọn ngoan ngoãn lên lớp vì giảng viên môn này rất nghiêm khắc, cậu không muốn bị đánh trượt.

Ba năm trôi qua, bây giờ cậu đã là sinh viên năm cuối. Trong thời gian học đại học, cậu vẫn luôn duy trì thói quen học tập nghỉ ngơi và giao lưu, cậu không quá thân thiết với bạn cùng lớp, làm gì cũng làm một mình, người khá thân với cậu cũng chỉ có duy nhất người bạn cùng phòng này.

Vì không có tiền nên Quý Nghiễn đã ở kí túc xá trường suốt ba năm, sắp phải ở tiếp năm thứ tư. Khi các bạn học đang thuê nhà ở bên ngoài hưởng thụ cuộc sống về đêm thì cậu phải lo lắng việc về kí túc xá sớm trước giờ khóa cổng, ăn uống hay mua đồ cũng phải tiết kiệm một chút.

Đại học và cấp ba là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, bạn bè tụ tập không phải theo lớp mà là ăn uống chơi bời theo câu lạc bộ và hội sinh viên.

Quý Nghiễn không có hứng thú với bất cứ môn nào, lại vốn hướng nội nên dần xa cách với các bạn cùng lớp.

Bạn cùng phòng của cậu cũng ở trong hoàn cảnh tương tự cậu, không có dư tiền tiêu xài, sống rất có quy luật, có mục tiêu của riêng mình, bây giờ đã đi phỏng vấn xin việc trước, muốn làm thiết kế cho một công ti game.

Còn sau này cậu muốn làm công việc gì đây? Quý Nghiễn phát hiện mình lại quay trở về câu hỏi này nhưng vẫn không tài nào tìm được câu trả lời.

Lúc đỗ đại học, cậu cứ nghĩ chọn ngành cũng giống y như học hành, chỉ cần cố gắng thì sẽ có được kết quả. Nhưng sau ba năm học, cậu lại nhận ra mình không hề thích chút nào.

Năm hai, sau kì thi giữa học kì hai, giảng viên phụ trách giữ cậu lại, câu đầu tiên hỏi cậu lúc vừa bắt đầu chính là: "Em có muốn cân nhắc chuyển ngành không?"

GPA đại học của Quý Nghiễn không tính là kém nhưng cũng chẳng xuất sắc lắm. Chỉ vào khoảnh khắc đó cậu mới bừng tỉnh và phát hiện hóa ra chuyện mình không thích lại rõ ràng đến vậy.

Quý Nghiễn ngẫm nghĩ một hồi nhưng vẫn lắc đầu với giảng viên phụ trách. Chưa bàn tới chuyện cậu có muốn hay không, cái chính là cậu chẳng tài nào qua nổi cửa ải mẹ mình. Chuyển ngành cần học lại tín chỉ, có thể phải học thêm một, hai năm nữa, nhà bọn họ cũng không đủ khả năng đóng thêm học phí. Cậu hoàn toàn không học tiếp lên cao học nên chỉ định tốt nghiệp đại học là được.

Dù Quý Nghiễn đã hạ quyết tâm nhưng trước giờ vẫn không thể bình tĩnh được. Cậu không quen dựa dẫm vào người khác nên không nói chuyện này cho bất cứ ai.

Chỉ là cậu hơi nôn nóng. Cậu luôn cảm giác mình đang lãng phí thời gian, dường như cũng càng ngày càng xa Hướng Dương...

Hết tiết, cậu sải bước trong khuôn viên trường đi về phía kí túc xá. Thẩm Tú Thanh căn đúng giờ cậu tan lớp gọi điện thoại cho cậu: "Quý Nghiễn, em nhận được tạp chí chị gửi chưa?"

Quý Nghiễn vẫn cực kì vui vẻ khi nhận được cuộc gọi của Thẩm Tú Thanh, gương mặt tươi cười: "Em nhận được rồi, cảm ơn chị."

Thẩm Tú Thanh cố tình trêu chọc cậu: "Hướng Dương đẹp trai không? Tuy chỉ là góc nghiêng nhưng sau khi tạp chí phát hành có nhiều người gọi đến studio bọn chị hỏi thăm lắm, hầu như toàn là con gái, em phải cẩn thận không Hướng Dương bị cướp đi mất đấy."

Quý Nghiễn biết Thẩm Tú Thanh chỉ đang nói đùa nhưng vì áp lực trong lòng nên chỉ có thể gượng cười: "Đẹp trai lắm."

"Nói to lên tí, Hướng Dương không nghe thấy." Thẩm Tú Thanh không để ý Quý Nghiễn khác với mọi ngày, thực sự chỉ nghe giọng nói cũng khó mà phát hiện ra, còn cố tình bật loa ngoài trêu Quý Nghiễn.

Quý Nghiễn không biết Hướng Dương đang ở rất gần đầu dây bên kia, mong chờ nghe thấy giọng mình.

Bây giờ Quý Nghiễn biết Hướng Dương đang nghe, mỉm cười nhưng lại ngại nói.

Trái lại Hướng Dương nói trước: "Quý Nghiễn...

Bình thường Hướng Dương rất kiệm lời nhưng giọng hắn rất hay, giai đoạn vỡ giọng của thiếu niên đã qua, trầm và êm tai như tiếng đàn cello.

Mỗi lần nghe thấy giọng Hướng Dương qua điện thoại, Quý Nghiễn đều cảm thấy tai mình tê dại, giống như hắn đang nói chuyện ngay bên tai mình, rất dễ khiến cậu liên tưởng tới một vài hình ảnh không được trong sáng lắm. Mặt cậu bỗng ửng đỏ vô duyên vô cớ, đành phải gọi lại tên hắn: "Hướng Dương."

Bọn họ chỉ gọi tên nhau nhưng hệt như hét to đầy đắm đuối. Rốt cuộc Thẩm Tú Thanh cũng không chịu nổi nữa, quào quào loạn lên ở bên cạnh: "Hai đứa quá là sến. Chị phải cúp máy đây Quý Nghiễn, chừng nào được nghỉ thì nói với chị, chị sẽ tới bến xe đón em."

"Vâng."

Bất kể lúc nào đi chăng nữa, nói chuyện với Hướng Dương dường như luôn làm những nôn nóng trong cậu lắng xuống. Quý Nghiễn lại nghĩ tới bài phỏng vấn trên tạp chí, trong lòng ấm áp vô cùng.