Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
24. THÍCH
"Hướng Dương..." Lời vừa thốt khỏi miệng, Quý Nghiễn đã nghẹn ngào, hoàn toàn không nói tiếp được nữa, nước mắt càng lúc càng chảy ròng ròng, dù thế nào đi nữa cũng không nín nổi. Cậu không muốn mất thể diện trước mặt Hướng Dương, lấy tay lau nước mắt liên tục, không muốn để hắn thấy vẻ nhếch nhác của mình, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Sau khi gặp lại Hướng Dương, nỗi xót xa trong lòng càng rõ rệt hơn, cảm giác áy náy càng dâng lên mãnh liệt hơn trước, lan vô bờ trong lòng.
Cậu ngồi yên tại chỗ không dám nhúc nhích cũng không dám lại gần. Lần đầu tiên cậu đánh mất dũng khí đi về phía Hướng Dương.
Còn Hướng Dương vẫn bình tĩnh nhìn cậu. Dường như vị trí của bọn họ đã bị đảo ngược, từ trước đến nay toàn là Quý Nghiễn chủ động đến gần hắn, hắn chờ đợi cậu bước tới. Nhưng lần này hắn đã tiến bước đầu tiên chủ động đến bên Quý Nghiễn.
Quý Nghiễn nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hướng Dương.
Sau một năm rưỡi không gặp, Hướng Dương đã cao hơn, ngay cả ngũ quan cũng trở nên có chiều sâu và rõ nét hơn. Quý Nghiễn ngồi ở bậc cầu thang cao bằng nửa người, lúc này phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn được hắn.
Hướng Dương chẳng nói chẳng rằng bước đến trước mặt cậu, đưa tay gạt đi nước mắt nơi khóe mắt cậu.
Bấy giờ Quý Nghiễn mới dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt đen lay láy của hắn vẫn kiên định và dịu dàng hệt khi trước, dường như chẳng hề đổi thay.
Cuối cùng Quý Nghiễn cũng không nhịn được nữa, mũi cay cay, sà vào lòng Hướng Dương. Sau khi cảm thấy hắn không đẩy mình ra, cậu vùi mặt mình vào ngực hắn, nước mắt lập tức thấm ướt chỗ áo trước ngực Hướng Dương. Cậu lặng lẽ khóc đến run bần bật, cứ sợ rằng Hướng Dương không hiểu và bỏ qua cho mình nên càng túm quần áo hắn chặt hơn.
Thiếu niên gầy gò đã trưởng thành, dù sức không quá mạnh nhưng vẫn đủ để đỡ lấy Quý Nghiễn. Hướng Dương hơi cúi đầu nhìn người trong lòng và rồi vươn tay vòng qua vai và lưng Quý Nghiễn, ôm người đã lâu không gặp thật chặt.
Cuối cùng cả hai cũng gặp nhau, bao buồn bã và đau lòng trong khoảng thời gian xa cách dường như đã tan biến trong cái ôm lặng yên.
Hai mắt Quý Nghiễn đỏ ngầu vì khóc, thấy mình bẽ mặt chết đi được. Trong nhà đã yên tĩnh trở lại, không nghe thấy tiếng bố mẹ cãi nhau nữa, có lẽ đã rơi vào khoảng lặng sau trận cãi vã kịch liệt nhưng Quý Nghiễn vẫn không muốn về.
Con trai ở độ tuổi này vẫn giữ thể diện không muốn để người khác thấy mình khóc, đặc biệt là bố mẹ. Ngay cả bị điểm kém Quý Nghiễn cũng không thể hiện ra ngoài, toàn là đến tối lén trùm chăn khóc. Cậu đứng ngoài cửa, vẫn không có nơi nào để đi.
Vậy nên Hướng Dương đã kéo cậu đi, đưa Quý Nghiễn về nhà mình.
Quý Nghiễn để ý thấy Hướng Dương cầm tiền lẻ và chìa khóa trong tay, chắc là muốn ra ngoài mua đồ gì đó, đúng lúc gặp phải cậu ngồi ngoài cầu thang. Cậu nghĩ thầm trong lòng, đi vào phòng Hướng Dương theo bản năng, lại một lần nữa bước vào nhà hắn, kỉ niệm cả hai chơi cùng nhau cũng vì vậy mà ùa về không ngừng, tràn đầy hoài niệm.
Nhưng Hướng Dương lại kéo cậu rồi chỉ sang hướng khác.
Quý Nghiễn ngây người một hồi, mới đầu còn chưa phản ứng lại, nhưng sau khi thấy Hướng Dương lẳng lặng đi về phía đó thì cậu mới chợt hiểu ra rằng --phòng của Hướng Dương đã đổi chỗ.
Quý Nghiễn hơi sốc, nhìn về phía cửa phòng vốn thuộc về Hướng Dương, lúc này mới nghe thấy tiếng cười Lý Lệ Liên đang chơi với con trai loáng thoáng vọng ra từ trong phòng. Phòng của Hướng Dương giờ đã là phòng của Hướng Kiệt. Phải rồi, bây giờ Hướng Kiệt ba tuổi, không còn là tuổi ngủ trong giường cũi nữa mà đã đến tuổi biết trò chuyện, biết nhao nhao đòi đồ chơi và cũng là lúc bắt đầu nảy sinh tính độc chiếm. Chưa cần kể đến đồ chơi trẻ con chất đầy trong phòng khách thì đây rõ ràng là chuẩn bị mọi thứ cho Hướng Kiệt.
Vì xa nhau quá lâu nên giờ đây cậu mới sực nhớ ra hoàn cảnh nhà Hướng Dương vẫn luôn khó xử như vậy, đặc biệt là sau khi Hướng Kiệt sinh ra. Bỗng Quý Nghiễn hơi lúng túng, nhìn bóng lưng của Hướng Dương và hướng hắn bước đến, lòng quặn thắt lại, chỗ đó vốn dĩ là phòng kho chất đống đồ linh tinh.
Quý Nghiễn đã từng nghe các bạn trong lớp nói rằng hồi còn nhỏ toàn phải tranh phòng với anh trai em gái. Dù có lẽ đây là chuyện nhỏ trong mắt người lớn nhưng đối với con cái thì diện tích phòng sẽ quyết định vị trí của mình trong gia đình.
Hướng Dương đã mở cửa phòng mình và quay đầu lại đợi Quý Nghiễn đi tới. Không biết có phải đã quá lâu rồi không, nhưng hình như hắn đã vô cảm với chuyện đổi phòng, hoặc là không quan tâm lắm.
Quý Nghiễn vẫn luôn biết rằng Hướng Dương quan tâm tới rất ít chuyện, điều này bắt nguồn từ chứng hắn mắc phải, hắn rất khó nhận ra được cảm xúc và tình cảm của người khác, chỉ sống trong thế giới của riêng mình. Vậy nên người được hắn quan tâm chắc chắn là người vô cùng quan trọng.
Dù lúc nãy đã khóc nhưng bây giờ Quý Nghiễn lại không nhịn được muốn khóc. Tuyến phòng thủ trong lòng của một người vào lúc yếu đuối rất mỏng manh, bị phá tan hết sức dễ dàng, nhưng Quý Nghiễn vẫn cố hết sức để nén lại, cậu đi vào phòng Hướng Dương.
Trong không gian nhỏ hẹp, chiếc giường lớn, bàn ghế và bộ Lego quen thuộc khi ấy đã biến mất mà thay vào đó là đồ chơi giấy nhiều không đếm xuể. Những món gấp giấy gần như ở khắp sàn, có hoa, có thuyền nhỏ, có máy bay và cả hạc giấy, có những thứ Quý Nghiễn đã từng dạy Hướng Dương và có cả những thứ đến chính cậu cũng không biết cách gấp.
Quý Nghiễn nhặt một món gấp giấy đầy sắc màu cạnh chân mình lên, đó là món gấp giấy được làm bằng sách giáo khoa cấp hai xé ra, trông giống một chú chó con.
Hồi trước lúc Quý Nghiễn dạy Hướng Dương gấp giấy, hắn nhìn mấy lần mà vẫn không học được, phải đến khi cậu từ từ dạy đi dạy lại từng bước một hắn mới gấp được, còn không được đẹp cho lắm. Nhưng bây giờ Hướng Dương đã gấp được rất giỏi, những nếp gấp rất đẹp như đã luyện tập vô số lần, trông con thú nhỏ rất sinh động.
Nếu để trong nhà Quý Nghiễn, chắc chắn Lâm Nguyệt Cầm sẽ nói gấp giấy đẹp thì cũng chẳng làm được gì, tương lai có triển vọng gì cơ chứ?
Mẹ cậu là người rất thực tế nhưng Quý Nghiễn lại không muốn giống bà. Cậu sẽ không để quan điểm của mình ảnh hưởng tới suy nghĩ của Hướng Dương, càng không ngăn cản hắn làm những gì hắn muốn làm. Cậu chỉ hỏi: "Cậu thích gấp giấy à?"
Trước kia Quý Nghiễn cũng từng hỏi Hướng Dương thích vẽ không, lúc ấy hắn chỉ đáp 'ừm', nghe xong không biết là thích hay chỉ đơn giản là hùa theo.
Nhưng lần này Hướng Dương lại trả lời cậu một cách chắc nịch: "Thích."
Quý Nghiễn lại nhìn Hướng Dương đầy ngạc nhiên, trong khoảng thời gian xa cách ấy, dường như hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều, dù vẫn không thích nói chuyện cho lắm nhưng đã biết nói lời đáp lại. Quý Nghiễn lại nhớ hắn từng học lớp nguồn, giáo viên lớp nguồn đều được mời từ ngoài về nên khá rõ cách làm thế nào để dẫn dắt những học sinh gặp trở ngại trong học tập, có lẽ vào lúc hai người xa nhau, cuối cùng Hướng Dương cũng tìm thấy sở thích của mình nên mới tiến bộ nhanh như vậy. Cậu rất vui nhưng lại cảm thấy hơi tiếc nuối vì mình không thể tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của Hướng Dương.
Ngón tay cậu vuốt nhẹ nhàng qua lại chú chó con ấy, vừa cụp mắt xuống nước mắt đã tuôn rơi một cách kém cỏi.
Quý Nghiễn lại khóc, hình như Hướng Dương không biết phải làm sao, cúi đầu đưa tay gạt nước mắt như mưa trên má cậu, an ủi vụng về: "Không... khóc..."
Quý Nghiễn ngẩng đầu nhìn Hướng Dương, khóc một chốc bỗng nín khóc mỉm cười.
Hướng Dương cúi đầu, mặt hai người kề sát bên nhau. Những đường nét trẻ con ngây ngô đã dần biến mất, khuôn mặt thiếu niên tuấn tú trở nên vượt trội hơn rất nhiều. Quý Nghiễn bất thình lình rướn người hôn một cái lên khóe môi Hướng Dương.
Hướng Dương khựng lại, toàn bộ hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt đen láy là dáng vẻ của Quý Nghiễn.
Quý Nghiễn biết mình không bốc đồng nhất thời, chỉ là cậu muốn làm vậy mà thôi. Thực ra những chuyện trước đây cậu trốn tránh không dám nghĩ tới đã sớm có câu trả lời trong khoảng thời gian xa cách. Cậu từng cho rằng thời gian có thể lãng quên đi tất cả, bao gồm cả tình cảm, nhưng sau khi cố ý tránh mặt, cậu mới hiểu được vị đắng của nhung nhớ. Hóa ra không phải cậu muốn Hướng Dương quên đi mà là đang ép bản thân mình phải quên đi, ép bản thân mình trở thành một người bình thường nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được. Quý Nghiễn cũng không biết rốt cuộc mình bắt đầu có cảm giác này từ lúc nào, chỉ vì cậu từng nghĩ rằng mình thích con gái nên mới không hề đề phòng Hướng Dương chút nào, đến khi ngoảnh đầu lại mới phát hiện ra đã quá muộn.
"Cậu không trách tớ thật à?" Sau khi lần nữa ý thức được chính mình đã làm bao nhiêu chuyện thái quá, Quý Nghiễn càng áy náy hơn, đôi mắt lại long lanh ánh nước.
Như thể không có tính nóng nảy, Hướng Dương chẳng hề tức giận khi cậu bỏ đi không một lời tạm biệt, nhưng Quý Nghiễn biết chắc chắn hắn đã rất buồn lòng, chỉ là không thể hiện ra mà thôi.
Hướng Dương lặng lẽ ngắm nhìn cậu, đôi mắt đen láy chuyên chú và nghiêm túc hệt như trước, trong mắt chỉ phản chiếu sự hiện hữu của Quý Nghiễn.
Vẫn như xưa, chỉ cần nhìn Hướng Dương là có thể khiến Quý Nghiễn thấy yên tâm. Sự yên tâm ấy là thả lỏng toàn bộ cơ thể và tâm trí, dường như ngay cả chuyện bố mẹ cãi nhau cũng không còn làm cậu thấy buồn tới vậy. Quý Nghiễn không gặng hỏi hắn nữa, cậu biết có lẽ mình hỏi cũng không ra vì có thể Hướng Dương hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề phức tạp đến thế.
Vậy nên cậu kéo Hướng Dương lại gần hơn chút nữa và thử hôn môi hắn. Cậu đã từng đẩy Hướng Dương ra vì sợ hãi nhưng bây giờ sẽ không vậy nữa. Cậu đã phải trả giá cho sự ích kỉ của mình từ rất lâu rồi.
Mắt Hướng Dương khẽ động, còn chưa kịp phản ứng lại thì Quý Nghiễn đã lùi về sau.
Quý Nghiễn nhẹ nhàng đặt chú chó con trong tay xuống, ôm lấy Hướng Dương. Sau cái ôm ngắn ngủi, cậu lại hôn lên má Hướng Dương.
Trước kia cậu rất thích sờ râu của Hướng Dương, tay cũng sờ vào cằm của hắn trong vô thức. Bây giờ Hướng Dương đã tự cạo được râu, nơi đó có những sợi râu mới nhú, gai gai mềm mềm.
Hướng Dương vẫn sợ ngứa như trước, hơi rụt cằm lại nhưng không ngăn cản hành động của Quý Nghiễn, vòng tay ôm chặt người trong lòng như không muốn buông ra nữa.
Phòng cũng không quá rộng, Hướng Dương mới lùi một bước đã lùi đến mép giường, hắn bị Quý Nghiễn đẩy về sau ngã xuống giường.
Quý Nghiễn áp sát người hắn, có lẽ là thấy thú vị nên sấn tới hôn cằm hắn.
Cuối cùng Hướng Dương cũng 'hưm' một tiếng vì ngứa, yết hầu lăn lên xuống theo bản năng. Quý Nghiễn thấy vậy bèn cảm thấy âm thanh của Hướng Dương vô cùng gợi cảm một cách khó hiểu. Cậu nghe mà đỏ cả mặt, như chẳng hề nghĩ ngợi gì hết, đôi môi cậu trượt xuống men theo đường cong của cằm rồi ngậm yết hầu của hắn.
Chỉ mυ'ŧ nhẹ một cái mà chính bản thân cậu cũng sững sờ vì cậu cảm giác được Hướng Dương đã cương, có thứ gì đó đang chọc chọc cậu.
Mà cậu cũng vậy, có phản ứng lúc nghe thấy tiếng rên của Hướng Dương.