Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
18. YÊU SỚM
Sau kì nghỉ hè, Quý Nghiễn đã lên lớp 7.
Trong kì nghỉ này, ngoài việc gia đình Hướng Dương có thêm một em bé thì còn một chuyện nữa xảy ra trong khu chung cư.
Chuyện hàng xóm của bọn họ, Tiểu Bội, qua lại với anh khóa trên cùng trường đã bị bố mẹ nhỏ phát hiện. Quý Nghiễn từng thấy hai người họ một lần ở sân thể dục cùng Hướng Dương, sau đó thì không để ý lắm. Nhưng chắc vì đi học mới có thể gặp nhau hàng ngày, vừa được nghỉ cả hai không có cơ hội gặp nhau nên hơi khó kìm nổi.
Nhất là thành tích của Tiểu Bội rất tốt, điểm số được bố mẹ theo dõi sát sao, để thi được vào một trường cấp ba tốt, nhỏ được sắp xếp đi học thêm trong kì nghỉ hè, gần như không có thời gian ra ngoài chơi. Tuy có điện thoại bố mẹ cho nhưng nhỏ luôn bị người nhà theo dõi, không dám nói chuyện điện thoại với người khác quá lâu, cứ nơm nớp lo sợ yêu đương bị phát hiện.
Ban đầu đàn anh chủ động đến nhà Tiểu Bội, lén lút không dám làm rộn, dù Tiểu Bội căng thẳng và sợ hãi nhưng còn vui hơn cả. Lứa tuổi học sinh mới nếm hương vị tình yêu sẽ luôn bốc đồng không màng đến bản thân, chỉ sau vài lần, cả hai càng ngày càng lớn mật, số lần gặp nhau ngày càng nhiều. Sau đó nơi họ gặp nhau đã được thay đổi từ nhà sang gần lớp học thêm, nghĩ rằng thế này thì sẽ không bị hát hiện. Nhưng không biết giáo viên hay học sinh nhiều chuyện nào ở lớp học thêm nhìn thấy liền mách bố mẹ Tiểu Bội. Mọi chuyện cứ bùng phát như vậy.
Mẹ Tiểu Bội vừa nghe thấy con gái mình yêu đương đã nổi trận lôi đình, không hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện ra sao đã lập tức tra hỏi con gái: "Thằng đấy học lớp nào? Tên là gì? Tao phải nói cho bố mẹ nó mới được."
Cha mẹ đều lo lắng cho con cái mà nhất là con gái, ở một nơi khép kín và bảo thủ như thế này, thanh danh thực sự rất quan trọng, luôn sợ con gái mình bị thằng hư đốn nào đó lừa đi mất, dính đến lời ra tiếng vào.
Tiểu Bội nhất quyết không chịu nói, thứ nhất là nhỏ thấy sự việc không nghiêm trọng đến mức ấy, không nhất thiết làm đàn anh cũng bị mắng; thứ hai là thực sự nhỏ và đàn anh chưa làm bất cứ gì ngoại trừ nắm tay.
Tiểu Bội vừa khóc vừa nói: "Mẹ, bọn con có gì đâu, mẹ đừng làm thế..."
Mẹ Tiểu Bội tưởng con gái đang cố bảo vệ thằng học sinh kia nên càng tức giận hơn: "Mày nghĩ mày nói hai đứa chúng mày không có gì thì người ta sẽ tin à? Bây giờ cả làng đã biết hết rồi, truyền khắp nơi rồi, mày bảo mẹ ra ngoài phải giải thích thế nào đây hả. Nếu như không có người nói cho tao thì bọn mày còn muốn giấu tao bao lâu nữa --"
Những người sống ở vùng nông thôn rõ ràng là có trình độ học vấn thấp. Vì hồi xưa nhà nghèo không thể nào đi học được nên sau khi kết hôn và sinh con, mẹ Tiểu Bội đã đặt toàn bộ hi vọng của mình vào đứa con gái. Từ nhỏ bà đã bị coi thường chỉ vì là con gái, tuy không có quan niệm trọng nam khinh nữ nhưng vẫn còn vài tập tính của xã hội cũ, rất sợ người khác nói này nói nọ. Thành tích tốt của Tiểu Bội luôn khiến bà cảm thấy tự hào, vì vậy một khi điều này xảy ra, bà càng không thể chấp nhận nổi.
Song Tiểu Bội lại không hiểu mẹ mình đang nghĩ gì, nhỏ chỉ biết từ bé đến lớn, mẹ mình rất để ý đến những gì người khác nói, Tiểu Bội vẫn luôn là một cô gái ngoan, giữa hai mẹ con chưa từng xảy ra xung đột như thế này, nhưng hôm nay nhỏ thực sự không chịu nổi nữa: "Người ta nói gì thì làm sao? Tại sao mẹ cứ quan tâm người khác nghĩ gì thế?"
Mẹ Tiểu Bội nổi giận trước thái độ bất hợp tác của con gái mình, sở dĩ bà để ý đến ánh mắt của người khác như vậy chính là vì trước đây bà đã từng bị phân biệt đối xử, biết cảm giác ấy cũng chẳng dễ chịu gì cho cam nhưng bà đã luôn nghĩ cho con gái mình. Song là một người mẹ, sao bà có thể nói chuyện này được, chỉ nhất quyết nói: "Mày nói nhanh cho tao thằng kia là ai, không thì tao sẽ hỏi giáo viên mày."
"Mẹ--" Tiểu Bội gào lên, "Con chỉ thích anh ấy thôi, chẳng làm gì sai hết..."
Mẹ Tiểu Bội cũng không nhượng bộ: "Mày cái tuổi này không được thích."
Câu nói này đã trở thành ngòi nổ cho cuộc cãi vã giữa hai mẹ con, tình cảm mẹ con vẫn luôn tốt đẹp đã xuất hiện vết nứt. Tiểu Bội bắt đầu chiến tranh lạnh với mẹ, thậm chí còn không chịu ăn đồ ăn bà làm.
Mẹ của Tiểu Bội cũng không chịu thua kém, bắt đầu theo dõi sát sao, bám sát từng hành động của con gái hòng cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ giữa nhỏ và cậu học sinh kia.
Quý Nghiễn biết chuyện này tất cả là do người mẹ thích tám chuyện khắp nơi của mình.
Chuyện này giống y sì những gì mẹ Tiểu Bội nói, đã lan truyền khắp toàn bộ khu chung cư, ngay cả chuyện Tiểu Bội chiến tranh lạnh với mẹ mình, ai nấy đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tuy không thân với Tiểu Bội nhưng Quý Nghiễn cũng không nghĩ nhỏ là người bốc đồng. Cậu rất muốn nói đỡ một câu cho Tiểu Bội nhưng nói vậy thì có ích gì đâu, nhất định Lâm Nguyệt Cầm sẽ phản bác lại không thương tiếc, giống như trước kia bà chẳng hề lắng nghe cậu vậy.
Đúng lúc này, Lâm Nguyệt Cầm chuyển đề tài, nhìn con trai mình chằm chặp: "Ở trường mày không thân với bạn nữ nào đúng không."
"Mẹ, mẹ nói gì đấy." Quý Nghiễn thấy ánh mắt của bà là biết ngay bà đang nghĩ gì, "Cả đến trường lẫn về nhà con chỉ đi cùng Hướng Dương thôi mà?"
"Cũng đúng." Lo lắng con cái yêu sớm gần như là quá trình mà cha mẹ nào cũng phải trải qua, nhưng giọng điệu Lâm Nguyệt Cầm chẳng hề thờ ơ chút nào: "Bây giờ mày chỉ cần học hành chăm chỉ là được, đừng bắt chước người ta yêu đương nhăng nhít, lơ là học tập. Đến lúc lên đại học rồi thì mày có yêu đương gì thì mẹ cũng không quan tâm."
Lần nào nghe câu này Quý Nghiễn cũng cảm thấy câm nín. Thành tích của cậu không quá tốt cũng không quá kém, thậm chí còn không có động lực để tiến bộ hơn vì không biết mục đích của việc học rốt cuộc là gì, thi đỗ cấp ba, thi đỗ đại học, rồi sao nữa?
Quý Nghiễn vẫn không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc lên đại học có gì hay vậy?"
Lâm Nguyệt Cầm đáp lời chẳng cần suy nghĩ: "Lên đại học sẽ tìm được công việc tốt."
Quý Nghiễn hỏi tiếp: "Rồi sao nữa?"
Lâm Nguyệt Cầm liếc cậu một cái đầy khó hiểu: "Sao trăng cái gì, cứ thế thôi. Có công việc tốt sẽ tìm được người yêu tốt, kết hôn sinh con sớm một chút, thời buổi này bằng cấp rất quan trọng, không có bằng cấp không có công việc tốt thì chẳng có đứa con gái nào cần mày cả."
Nói cho cùng, thực ra mẹ cậu cũng không trả lời được câu hỏi này, bà chỉ vâng theo quan niệm của những người đi trước truyền cho mình, cảm thấy làm vậy là đúng đắn.
Song câu trả lời ấy chỉ càng khiến Quý Nghiễn mù mịt hơn mà thôi.
Một hôm khi đến trường, Quý Nghiễn và Hướng Dương tình cờ gặp Tiểu Bội. Có vẻ Tiểu Bội gầy hơn một chút, sắc mặt khá kém, vẫn đang chiến tranh lạnh với mẹ mình, dù bướng bỉnh nhưng nhỏ vẫn nhất quyết rằng mình không làm gì sai. Quý Nghiễn thấy mình có thể hiểu được tâm trạng của nhỏ, xuất thân của bọn họ như nhau, bố mẹ đều là những người bình thường học vấn không cao, tư tưởng mới và cũ thường xuyên phát sinh mâu thuẫn. Quan trọng hơn là bọn họ vẫn còn trẻ, thời niên thiếu luôn có sự thôi thúc để chứng tỏ điều gì đó.
Sau đó Quý Nghiễn lại biết chuyện về Tiểu Bội là lúc mẹ nhỏ cầm gậy tre đánh con gái ngoài ban công, vừa khóc vừa đánh, giọng to đến mức cả tòa chung cư đều nghe thấy: "Sao mày lại thiếu tự trọng thế hả, tại sao mày lại thiếu tự trọng như thế, sao tao lại có đứa con gái như mày cơ chứ, mày trơ tráo không biết xấu hổ gì hết--"
Tiểu Bội cũng đang khóc, khóc đến khản cả giọng, dùng hết sức bình sinh để gào: "Con cố tình đấy, cứ cố tình thế đấy. Mẹ sợ bẽ mặt lắm mà, con cứ muốn làm mẹ bẽ mặt thế đấy--"
Hóa ra Tiểu Bội cuối cùng cũng không chịu nổi sự theo dõi sát sao của mẹ mình, đã lâu lắm rồi nhỏ chưa gặp bạn trai nên vào một ngày sau khi tan học, nhỏ trốn khỏi nhà chạy đến nhà đàn anh ngủ.
Sự việc này lại khiến mẹ Tiểu Bội nổi cơn tam bành, trực tiếp ra ngoài lôi con gái mình về nhà.
Tuy hàng xóm láng giềng thích hóng hớt nhưng thấy kiểu đánh này của mẹ Tiểu Bội cũng sợ xảy ra chuyện xấu, vài hàng xóm tới bấm chuông, đứng ngoài cửa khuyên nhủ.
Hiển nhiên chuyện này đã trở thành câu chuyện bàn tán lúc rỗi rãi của những người hàng xóm.
Sau đó không biết mẹ Tiểu Bội làm thế nào mà nhỏ đã chia tay với bạn trai. Tinh thần Tiểu Bội sa sút suốt một thời gian dài, cả người giống như một đóa hoa khô héo, không ăn diện nữa mà mặc lại bộ đồng phục vừa bình thường vừa xấu, nét tươi sáng trên khuôn mặt đã u ám hơn rất nhiều.
Thời gian sẽ chữa lành tất cả, ngay cả Quý Nghiễn cũng nghĩ như vậy. Tuy nhiên khi mọi người nghĩ rằng chuyện đã kết thúc như vậy thì bỗng một ngày, Tiểu Bội đột nhiên đứng trên sân thượng trường học nhảy lầu tự sát.
Sự việc này khiến toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường kinh động. Ngay khi mẹ Tiểu Bội biết tin, bà vội tới nhìn thấy thi thể con gái mình cũng nằm rạp xuống đất gào khóc thảm thiết. Tiểu Bội là chỗ dựa cả đời của bà, bà đã nuôi nấng con gái lớn như vậy rồi, lại cứ thế mà--
Dù không thân thiết với Tiểu Bội nhưng cũng là người quen biết, Quý Nghiễn khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Đây cũng là lần đầu tiên cậu cảm nhận được hóa ra cái chết lại gần bọn họ tới nhường nào.
Những ngày này mẹ Tiểu Bội gầy rộc hẳn đi, lúc làm đám tang cho Tiểu Bội, bà gần như không đứng vững được và suýt ngất xỉu mấy lần.
Đứa con gái bà yêu thương nhất đã trả thù bà bằng cách thê thảm đến vậy.
Hàng xóm liên tiếp đến chia buồn nhưng lời ra tiếng vào không ngớt, chưa được bao lâu lại có người nhắc lại chuyện này, chỉ biết nói rằng con bé ngốc quá, bồng bột quá, nhảy lầu vì một thằng con trai thì thật sự không đáng. Những người nhiều chuyện không rõ nội tình thế nào, chỉ thấy gì nói đó. Song điều bọn họ không biết chính là Tiểu Bội đã từng nói cho mẹ dự định của mình nhưng chỉ đổi lại sự ngăn cấm nghiêm khắc hơn, thậm chí là cương quyết ép nhỏ chia tay.
Nhỏ có chừng mực và không hề thiếu tự trọng. Nhỏ thích một người nhưng không hề lơ là bổn phận của mình, nhỏ vẫn cố gắng học hành, cũng thích chăm chút ăn mặc. Nhỏ chỉ không hiểu lí do tại sao bố mẹ lại phản đối chuyện này đến cùng? Nhỏ không sai, chỉ làm điều bồng bột nhất vào thời điểm mông lung và bế tắc nhất. Có lẽ nhỏ đã hối hận ngay từ giây phút nhảy xuống, nhưng đã quá muộn.
Tuy nhiên trên thế giới này có hàng nghìn hàng vạn gia đình, ngày nào cũng có người tiếp diễn sự việc tương tự vậy.
Sau đó Quý Nghiễn lại nghe nói anh khóa trên Tiểu Bội thích đã chuyển trường và gia đình họ cũng chuyển đi, hoàn toàn rời khỏi nơi này. Cặp đôi ấy vốn có tương lai xán lạn, nếu thực sự yêu nhau sẽ chờ đợi được nhau, nhưng giờ đây âm dương cách biệt, cuối cùng cũng không còn cơ hội.
Chuyện Tiểu Bội nhảy lầu đã gây ảnh hưởng sâu rộng, ngay cả giáo viên trong trường cũng dè dặt hơn hẳn, lúc này không dám kỉ luật học sinh quá nghiêm khắc và đồng thời khuyên nhủ học sinh sau khi về nhà trao đổi kĩ càng với cha mẹ nhằm tránh gây ra bất kì tiếc nuối nào.
Khoảng thời gian này Lâm Nguyệt Cầm dịu dàng hơn hẳn, có vẻ cũng rất lo lắng Quý Nghiễn sẽ làm chuyện dại dột.
Quý Nghiễn thấy mẹ mình như vậy lại muốn cười, nhưng cậu biết thái độ này của mẹ mình chỉ duy trì được một thời gian ngắn rồi đâu lại vào đấy mà thôi.
Con người rất giỏi quên đi nỗi đau. Sau đó, mọi người cũng dần quên lãng chuyện Tiểu Bội.
Hơn nửa học kì đã trôi qua, không biết từ lúc nào, thời tiết đã chuyển từ nóng sang lạnh, mùa đông giá rét lại tới và một năm nữa lại sắp kết thúc.
Có lẽ do đến tuổi nên vào một buổi sáng khi Quý Nghiễn thức dậy, bỗng dưng cậu thấy qυầи ɭóŧ ẩm ướt lành lạnh.