“……”
Mười mấy cái máy tính? Những năm này việc sử dụng máy tính còn chưa phổ biến lắm, một lúc quyên góp hơn chục cái như vậy, thật đúng là tài đại khí thô*.
*Tài đại khí thô(财大气粗): Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm)
Nhưng Trịnh Thanh Di vẫn có một thắc mắc, “Nếu đã như vậy, vì sao mẹ cậu không nghĩ cách cho cậu học ở lớp chọn ngay từ đầu? Bà ấy lợi hại như vậy nhất định có biện pháp. Lớp chọn có không khí học tập rất tốt, giáo viên cũng ưu tú hơn, càng có lợi cho việc học tập của cậu không phải sao?” Có cha mẹ nào mà không muốn đặt con mình vào chỗ tốt chứ?
Lục Bạc Nghiêu nói: “Chỗ này thì có gì tốt? Cả ngày ở chung với một đám mọt sách, còn có một đống khuôn sáo*. Còn không khí học tập gì đó? Tôi cần thứ này sao?”
*Khuôn sáo: Lề lối, mẫu mực sẵn có.
Trịnh Thanh Di lại càng không hiểu, “Nếu chướng mắt lớp hai như vậy, sao bây giờ cậu lại chuyển tới đây?”
Hắn đột nhiên ý vị sâu xa nhìn cô, “Bởi vì cậu.”
Trịnh Thanh Di: “……”
Trịnh Thanh Di thực không xác định: “Mình?”
Hắn đột nhiên ghé sát vào một chút, miệng dán ở bên tai cô nói: “So với tự do tự tại thì chơi cậu vui hơn nhiều.”
Trịnh Thanh Di: “……” Khuôn mặt Trịnh Thanh Di lập tức tối sầm, “Chơi? Mình cũng không phải là đồ vật, sao lại chơi mình?”
“Ồ.” Nụ cười của hắn càng sâu hơn, “Cậu không phải là đồ vật.”
“……”
Trịnh Thanh Di cảm thấy lời này nghe có gì đó là lạ, lúc này tiếng chuông chuẩn bị vào tiết đã vang lên, Trịnh Thanh Di nói: “Chuẩn bị vào học rồi, cậu mau trở về chỗ của mình đi.”
Dù sao thì thiếu niên này cũng là một người tùy hứng lại không chỗ nào cố kỵ, cô có chút lo lắng người này ăn vạ không chịu đi. Cũng may trước khi chuông chính thức vào học vang lên, hắn đã trở về chỗ ngồi của mình. Trịnh Thanh Di có chút không yên tâm, trước khi hắn rời đi còn cố ý nhấn mạnh một câu, “Nhớ kỹ nha, chúng ta phải điệu thấp*.”
*Điệu thấp: Khiêm tốn, kín tiếng, kín đáo, lặng lẽ, âm thầm… Đại loại là không nổi bật, không để người khác chú ý đến mình. Ý là: Chúng ta phải tém tém lại đó :))
Thiếu niên không trả lời, chỉ nhìn cô khinh thường cười một tiếng.
Trịnh Thanh Di cảm thấy, lãnh đạo nhà trường đem Lục Bạc Nghiêu an bài đến lớp hai có lẽ ít nhiều vẫn lo lắng, rốt cuộc “món hàng” này chính là một cái không □□*. Kỳ thật Trịnh Thanh Di cũng có hơi lo lắng Lục Bạc Nghiêu học chung một lớp với cô sẽ càng không kiêng dè gì mà trêu đùa cô nhiều hơn.
*Nguyên văn là như vậy.
Nhưng biểu hiện của Lục Bạc Nghiêu đã chứng minh sự lo lắng của cô là dư thừa, sự lo lắng của lãnh đạo nhà trường cũng là dư thừa. Ở lớp hai, Lục Bạc Nghiêu không có gì bất thường gì. Ban đầu mấy nam sinh lớp bảy còn thường xuyên tới cửa phòng học tìm hắn, nhưng sau đó đều bị hắn dỗ đi.
Thái độ của nữ sinh trong lớp đối với hắn cũng có sự thay đổi. Có một lần Trịnh Thanh Di nghe được các cô thảo luận.
“Sao mình lại cảm thấy Lục Bạc Nghiêu không giống như những gì đồn đại nhỉ.”
“Mình cũng thấy vậy. Chắc các cậu cũng biết mình ngồi phía trước cậu ta, ban đầu mình thật sự sợ muốn chết, cho đến một lần, mình bảo cậu ta dời vị trí ra sau một chút. Các cậu không biết lúc ấy mình sợ cỡ nào đâu, chỉ sợ cậu ta sẽ nhảy dựng lên đánh mình. Vậy mà cậu ấy không hề nói gì, thật sự ngoan ngoãn dịch bàn ra sau một chút. Thật ra mình cảm thấy cậu ấy cũng không khó ở chung như vậy a. Quả nhiên mắt thấy là thật tai nghe là giả, mình thật sự cảm thấy còn người cậu ấy khá tốt.”
“Hơn nữa dáng vẻ an tĩnh của cậu ấy thật sự rất cuốn hút.”
“Đồng ý kiến a! Mình thấy yết hầu của cậu ấy là đẹp nhất, đường cong hoàn hảo, nhìn qua rất gợi cảm.”
“Trời ạ! Đồ háo sắc!”
Trịnh Thanh Di vô tình nghe được những lời bàn tán này, lông mày bất giác nhướng lên. Cô lắc đầu cảm thán, mấy cô gái nhỏ này quá non nớt và ngây thơ rồi. Thiếu niên kia chỉ được cái vẻ bề ngoài đẹp trai, các cô không biết thời điểm hắn ác lên có bao nhiêu đáng sợ đâu.
Nhưng mà ngược lại với thái độ hoan nghênh của nữ sinh đối với Lục Bạc Nghiêu, nam sinh lớp hai tựa hồ không thích hắn lắm, giống như còn cố ý cô lập hắn. Chỉ có cái đuôi nhỏ Chu Tiềm vẫn theo sau hắn cả ngày.
Tuy nhiên sau tiết thể dục đầu tiên của học kỳ hai đã có một sự biến đổi lớn.
Tiết thể dục hôm đó, Trịnh Thanh Di bị Bành Ngọc Linh lôi kéo đánh cầu lông, sân cầu lông vừa vặn ở bên cạnh sân bóng rổ, chỉ cách một cái lưới sắt.
Có mấy nhóm nam sinh đang ở bên kia chơi bóng rổ. Gồm có nhóm của Lục Bạc Nghiêu và Chu Tiềm; một vài nam sinh ngày thường thích chơi bóng rổ do Phong Cảnh cầm đầu; còn có mấy nam sinh vóc dáng hơi thấp, bình thường nhóm Phong Cảnh chơi bóng rổ cũng không chơi cùng họ.
Mỗi nhóm nam sinh chiếm một cái rổ chơi, Lục Bạc Nghiêu và Chu Tiềm chơi một lát đại khái cảm thấy không có gì thú vị, hắn liền chỉ chỉ nhóm nam sinh hơi thấp kia nói: “Mấy người các cậu lại đây.”
Trịnh Thanh Di nghe thấy giọng điệu ra lệnh không cho phép từ chối này không khỏi nhíu mày. Muốn giao thiệp với bạn học mới? Giọng điệu của hắn đây là cái gì, không sợ người ta càng chán ghét hắn hơn sao?
Nhưng mà ngoài dự kiến của Trịnh Thanh Di, mấy nam sinh bị hắn gọi tựa hồ so với cô còn ngạc nhiên hơn, còn đặc biệt đơn thuần hỏi ngược lại có phải đang gọi bọn họ hay không. Sau khi được Lục Bạc Nghiêu xác nhận, liền tung ta tung tăng chạy tới mà không hề cảm thấy bản thân bị xúc phạm chút nào.
Lục Bạc Nghiêu dẫn theo nhóm người này đi tìm nhóm của Phong Cảnh. Bóng trên tay hắn giống như là có mắt, được hắn thuần thục dẫn đi, hắn hướng mấy nam sinh vóc dáng cao lớn kia nói: “Muốn so một trận không?”
Lúc này, các nữ sinh đang hoạt động tự do trên sân thể dục thấy cảnh này đều dừng lại động tác. Bành Ngọc Linh cũng đi lên trước kéo tay cô nói: “Bọn họ muốn so tài sao? Chúng ta cũng đi qua xem đi.”
Thời đại học sinh dường như rất nhàm chán, chỉ cần một “ngọn gió” nhỏ thổi qua cũng có thể khơi dậy sự hứng thú của mọi người. Giờ phút này các bạn học nữ đã rối rít vây quanh sân bóng rổ bên cạnh.
Lời này Lục Bạc Nghiêu rõ ràng hàm chứa kɧıêυ ҡɧí©ɧ, một nam sinh bên cạnh Phong Cảnh nói: “Tại sao chúng tôi phải so với cậu?”
“Không dám? Quả nhiên nam sinh lớp hai đều là mọt sách, chơi một trận bóng rổ cũng không dám.”
“Cậu……” Nam sinh cảm thấy bị xúc phạm tới rồi, nhưng có lẽ vẫn sợ uy danh của Lục Bạc Nghiêu ở trường nên không dám mở miệng phản bác nữa.
Phong Cảnh nói: “Cậu muốn so như thế nào?”
“Rất đơn giản, ba hiệp thắng hai thì thắng. Nếu các cậu thắng, tôi sẽ quỳ trên mặt đất kêu mỗi người các cậu một tiếng ba ba, nếu các cậu thua, vậy mỗi người phải quỳ gối trước mặt chúng tôi gọi một tiếng ba ba.”
Tuy rằng Lục Bạc Nghiêu đặt cược có hơi quá, nhưng cẩn thận nghe lời hắn nói vẫn có thể nghe ra thiếu niên này là dám làm dám chịu. Là hắn lôi kéo người ta tới thi đấu, thắng, toàn đội được lợi, thua liền chỉ có mình hắn chịu trừng phạt.
-------------------------------------
Để lại cảm nghĩ của bạn ở phần bình luận nhé!