Làm Thế Nào Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng

Chương 22: Lục Bạc Nghiêu, cậu làm mình quá thất vọng rồi

Nghênh ngang tới tìm cô trong giờ học, Trịnh Thanh Di tin rằng chuyện như thế này chó điên chắc chắn có thể làm ra được.

Cô cũng đâu có trêu chọc hắn, không biết hắn lại muốn phát điên cái gì? Một cổ lửa giận không tên dâng lên trong lòng, Trịnh Thanh Di cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi hắn, “Địa chỉ ở đâu?”

Thiếu niên cho cô một cái địa. Trịnh Thanh Di theo địa chỉ tìm đến, nơi này ở khu phố cổ Nhã Thủy, những ngôi nhà ở đây đều là kiểu nhà hai tầng thấp, nhưng khu vực này sẽ nhanh chóng được khai phá. Nghe nói mỗi hộ gia đình ở đây, sau khi được đền bù đều trở thành nhà giàu mới nổi, người này so với người kia càng giàu hơn

Trịnh Thanh Di xác nhận lại địa chỉ một lần mới gõ cửa. Không bao lâu sau cánh cửa mở ra, nhưng người mở cửa cho cô là một người phụ nữ trung niên.

Trịnh Thanh Di có chút bối rối, chẳng lẽ đây là mẹ của Lục Bạc Nghiêu? Lục Bạc Nghiêu thế mà gọi cô tới nhà hắn?

“Cái đó…… Lục Bạc Nghiêu ở chỗ này sao ạ?” Trịnh Thanh Di hỏi.

Người phụ nữ trung niên cười nói: “Cháu là bạn học của Bạc Nghiêu phải không?”

Trịnh Thanh Di gật đầu, đối mặt trưởng bối cô có chút 囧, “Là Lục Bạc Nghiêu bảo cháu tới đây.”

Người phụ nữ trung niên vội nói: “Mau vào đi, Bạc Nghiêu đang ở bên trong.”

Trịnh Thanh Di theo bà đi vào, đây là một ngôi nhà hai tầng, phía trước còn có một khu vườn nhỏ, trong vườn trồng cây thường xanh và nguyệt quế. Nguyệt quế bò lên trên tường, hoa đỏ nở giữa nền cây cỏ xanh tươi, nhìn qua thật là cảnh đẹp ý vui.

Trong sân trồng nhiều cây cảnh như vậy, hơn nữa những hoa cỏ này rõ ràng đã được chăm sóc rất cẩn thận, có thể nhìn ra người sống ở đây rất yêu đời, sao lại nuôi ra một tên bại hoại như Lục Bạc Nghiêu chứ?

Cánh cửa dẫn vào nhà hé mở, người phụ nữ trung niên đẩy cửa đi vào, mới vừa bước chân vào cửa liền thấy một cái phi tiêu “phiu” một tiếng bay lại đây, đâm thẳng vào khung cửa bên cạnh. Người phụ nữ trung niên sợ đến mức cả người đều cứng đờ, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, cười gượng nói: “Bạc Nghiêu, bạn học của cháu tới này, trước đừng nháo.”

Lời này hoàn toàn không có một chút trách cứ nào, thậm chí Trịnh Thanh Di còn nghe ra hương vị lấy lòng.

Người phóng phi tiêu đúng là Lục Bạc Nghiêu, hắn phóng xong một cái, lúc này lại lấy một cái khác lắp vào trong một khẩu súng màu đen, mắt điếc tai ngơ trước lời nói của người phụ nữ.

Người phụ nữ trung niên tựa hồ cũng không cảm thấy chuyện này có gì to tát, bà quay lại nói với Trịnh Thanh Di: “Cháu cứ tự nhiên nhé, để dì đi lấy cho các cháu chút trái cây.”

Đợi cho bà ấy rời đi Trịnh Thanh Di mới nói với Lục Bạc Nghiêu: “Cậu đối xử với mẹ cậu cũng như vậy sao?”

“Mẹ?” Hắn cười nhạo một tiếng, “Bà ta không phải mẹ tôi, chỉ là bảo mẫu phụ trách chăm sóc tôi mà thôi.”

Trong giọng nói một chút tôn trọng cũng không có.

Suốt quãng đường tới đây, Trịnh Thanh Di vẫn luôn đè nén sự tức giận, giờ phút này lửa giận của cô dường như lại bùng lên.

“Bảo mẫu thì không cần tôn trọng sao? Lỡ như đâm phải bà ấy thì sao?”

“Cô quan tâm đến người khác như vậy, bằng không thay bà ta làm bia ngắm cho tôi đi?”

Hắn đã lắp phi tiêu vào trên súng, nói xong lời này hắn quả nhiên đem họng súng nhắm ngay vào cô.

Hôm nay hắn mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, trên ngực áo có thêu hình cành cây bằng chỉ vàng và đen, một trong số đó trải dài đến vị trí cổ áo, tôn lên dáng người cao lớn thẳng tắp của thiếu niên, rất có cá tính.

Quần áo đẹp như vậy, thật là lãng phí.

“Phi tiêu không có mắt, cô tốt nhất đừng nên lộn xộn.”

Hai tay Trịnh Thanh Di nắm chặt thành quyền. Gia hỏa này thật đúng là một tên hỗn trướng thiếu dạy dỗ.

“Phiu!”

Phi tiêu cắt qua không khí, bay sượt qua sườn mặt cô rồi găm vào bức tường phía sau. Nói không sợ là giả, Trịnh Thanh Di cảm thấy tim cô đều đã nhảy tới cổ họng.

Cái đồ hỗn trướng thiếu dạy dỗ này, thật sự dám bắn phi tiêu vào cô.

Bắn xong một cái, hắn tạm thời đem súng vứt qua một bên, Trịnh Thanh Di cố nén xúc động muốn đánh cho hắn một trận, hỏi: “Cậu tìm mình tới để làm gì?”

“Làm gì?” Hắn chậm rãi đi tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Áo tôi cho cô đâu, tại sao không mặc?”

Trịnh Thanh Di lúc này mới nhớ tới, cô lấy áo khoác từ trong cặp sách ra, đưa cho hắn, “Cái áo này quá lớn, mình mặc không vừa.”

“Mặc vào.” Hắn ra lệnh.

“Cậu cứ bắt mình mặc vào làm gì?”

Thiếu niên đột nhiên nở một nụ cười ý vị sâu xa, hắn hơi cong lưng về phía trước, để sát mặt vào cô, nói: “Muốn thấy cô mặc áo của tôi, bị tôi “làm” sẽ trông như thế nào.”

Nụ cười xấu xa của hắn thật trắng trợn!

Thật sự không thể nhịn được nữa.

Trịnh Thanh Di rất rõ ràng, người này một chút đều không dễ chọc. Ở trước mặt hắn cô luôn phải khuất phục và ngoan ngoãn “vuốt lông” cho hắn. Nhưng mà cô phát hiện, cứ khuất phục như vậy dường như không có tác dụng. Hắn ta chỉ biết càng ngày càng bắt nạt cô, nếu cứ để như vậy, sớm muộn gì cũng hình thành thói quen cho hắn. Hắn bắt nạt cô, cô lại không làm gì cứ mặc hắn muốn làm gì thì làm, như vậy cũng thôi đi, còn phải tìm mọi cách dỗ dành hắn.

Cô không muốn trở thành món đồ chơi bị hắn đùa bỡn trong tay.

Hơn nữa dỗ dành Lục Bạc Nghiêu thật sự quá mệt mỏi.

Cho nên, cô nhìn thẳng vào gương mặt đáng bị ăn đòn của thiếu niên, khẽ nhíu mày tỏ ý bất mãn, “Lục Bạc Nghiêu, cậu làm mình quá thất vọng rồi.”

“Hả?” Hắn có vẻ ngạc nhiên khi nghe cô nói như vậy với hắn, “Thất vọng cái gì?”

Trịnh Thanh Di cũng rất bất ngờ, cô cuối cùng dám nói ra rồi.

Cái tên hỉ nộ vô thường này, nói không chừng làm hắn tức giận hắn liền thật sự cho cô ăn một tiêu. Nhưng cứ hạ thấp bản thân mình trước hắn, rõ ràng là không đủ. Khi thuần phục dã thú không chỉ cần sự ôn nhu, mà còn cần sự cứng rắn, như vậy mới có thể làm dã thú thoái nhượng, như vậy mới có thể nắm giữ quyền chủ động.

“Hết lần này đến lần khác cậu làm mình quá thất vọng, làm sao mình có thể thích cậu chứ?”

Nụ cười xấu xa trên mặt hắn dần dần thu lại, biểu tình của hắn tỏ ra có chút mơ hồ, làm cho người ta cảm giác khó lường, lại nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng, là tiếng cười giễu cợt.

“Nói cứ như lão tử cần cô thích lắm vậy.”

“Vậy thì tốt.”

Trịnh Thanh Di nói xong liền cầm áo ném lên trên người hắn, xoay người rời đi, lại nghe thấy hắn ở phía sau quát lớn, “Đứng lại!”

Trịnh Thanh Di không dừng lại bước chân dù chỉ một chút, hắn tiếp tục nói, “Nếu dám bước ra khỏi cửa, cô sẽ biết hậu quả!”