Buổi chiều chập tối gió thổi rất nhiều, hắn hẹn gặp cô ở sân thượng bệnh viện, một nơi rất đáng sợ, sân thượng bệnh viện âm u ghê rợn, gió lại thét bên tai có cảm giác như sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp sắp đến mà toàn là chuyện tồi tệ
Vương Lục Hy rụt rè đứng sau lưng hắn hồi lâu, nhìn hắn suy tư nhìn mây trời cô không dám đá động đến tâm tư như bão tố, bàn tay run run vỗ nhẹ trêи vai hắn
_Anh...anh gọi tôi?
_Đến đây...
Phong Thượng Đằng nhỏ nhẹ với cô, hắn nắm bàn tay đang run của cô, tay của hắn rất lạnh, cô nhìn hắn trông như kiểu mất ngủ, đúng là cả đêm hôm qua hắn không ngủ, trong lòng có khối băng tỉ năm của hắn bây giờ đã biết thế nào là trắng đen
_Chuyện gì?
Cô cau mày lo lắng, gió làm khóe mắt cô cay quá, hai mắt cứ đỏ hoe như sắp khóc
_Kết thúc....cái này nên vứt bỏ
Phong Thượng Đằng giơ bản hợp đồng lên cao, cái nhìn lạnh lẽo như mặt nước hồ, rốt cuộc vẫn cố chấp không mềm mỏng càng không nói ra lời xin lỗi, mặt mày xám xịt che giấu tâm tình, tay còn bá đạo định bụng vứt bản hợp đồng xuống sân thượng, cô ngăn hắn lại, vẻ mặt đã rất khốn khổ
_Đừng....
_Em còn muốn tiếp tục sao? Từ lúc nào chúng ta đã không còn nhìn mặt nhau được nữa rồi?
Hắn thở dài, trầm mặc nhìn xa xăm, không đá động đến chuyện vừa rồi, không bao giờ biết đến hai từ xin lỗi vậy hắn sẽ giải thoát cho cô, để cô ra đi và thôi hành hạ ngược thân và ngược tâm cô nữa, có một điều nam nhân lãnh khốc này vẫn không tin nổi là đồ ngốc trước mặt không hề giải thích. Lúc ở cạnh thì bỏ trốn đến lúc xua đuổi thì không đi, lầm lì lũi thủi chôn chặt mọi chuyện một mình
_Đúng vậy...nhưng mà...
Cô nói không nên lời, cổ họng nghẹn cứng không thể nói được nữa vì cô không muốn khóc trước mặt hắn, cô vẫn biết đôi mắtchim ưng đỏ ngầu đó không bao giờ chuyển sắc nhưng trong lòng vẫn không đành vứt bỏ
_Lại chuyện gì?
_Sau khi về lại biệt thự hãy tính đến chuyện bỏ cái này được không? Tôi chưa từng nhờ vả anh chuyện gì hết, Vương Lục Hy này hứa...sẽ không bao giờ liên quan đến Phong Thượng Đằng nữa...
Vương Lục Hy đưa tay lên Trời hứa với hắn, cô không cười vẻ mặt cũng không buồn, gương mặt vui tươi hôm nào giờ là vẻ chán chường đến không còn thể hiện cảm xúc ra ngoài
_Lý do...
Hai chữ lý do mà hắn đặt ra là đang nhắm đến việc nữ nhân ngốc tại sao không giải thích, ánh mắt từ phía hắn cũng không phải câm phẫn xấu xa mà chỉ đang vô hồn che giấu đợi cô trả lời
_Mình không nên nói ra chuyện Khiết Nhược Đan uống thuốc phá thai....
Cô ngẫm nghĩ kết quả vẫn yếu lòng không thể nói ra, hắn thở dài hơi thở mạnh mẽ đến độ đứng gần cũng nghe được, hắn biết trước rằng đồ khù khờ này sẽ không giải thích đâu
_Tôi không nói hai lời cũng không thất hứa
Vương Lục Hy giật bản hợp đồng trêи tay hắn chạy đi như sợ hắn đuổi theo giành lại, hắn nhìn bóng dáng nhỏ bé lắc đầu, chưa bao giờ hắn chú ý đến cô dù chỉ một lần. Vương Lục Hy vừa thoát khỏi sân thượng, đi đến lối thoát hiểm lại gặp Khiết Nhược Đan
_Là giấy ly hôn à? Biết điều tự ký đơn đi, cô cũng nên tự ti về bản thân mình một chút....như vậy hợp với cô hơn
Khiết Nhược Đan không cãi nhau với cô, ả ta nói xong một câu thì đi ngay, có vẻ bản thân đang đắt ý vì nghĩ Phong Thượng Đằng đã đưa đơn ly hôn và chuẩn bị đón ả về làm vợ, Vương Lục Hy không nói chỉ lủi thủi vào tolet rửa mặt, vòi hoa sen vừa bắn nước vào mặt cô đã giật mình tỉnh người vì nước lạnh
_Tôi không có gì hết, ngay cả ngoại hình xinh đẹp một tí cũng không có làm sao nắm giữ thứ gì? Nhưng dù sao cũng phải ngẩn đầu mỉm cười dù ngoài kia giông bão
Từ hôm xảy ra chuyện đến giờ Phong Thượng Đằng đã xem cô như người xa lạ, chỉ đợi ngày rời khỏi Phong gia cô sẽ thu xếp về nhà, đến cả nói chuyện cũng không muốn nói đến cô, nhìn một cái cũng khó khăn cô ngột ngạc trong không gian khó chịu này, hắn dẫu đã biết tất cả vẫn cố chấp không màng đến cô, cô dù biết mình bị oan vẫn không mở lời giải thích
_Thân phận mình thấp kém, nói năng thì vụng về, mà nói thì anh ấy cũng không tin...hazz...mình đúng là ngu ngốc
Tiếp theo Chap 42 Lễ kết hôn
By Thuytinh103