Vương Lục Hy rụt rè không biết là nên bước chân trái hay chân phải ra đường, vì cô đang đến Tập Đoàn của hắn vào giờ tan ca. Hôm nay hắn bận nhiều việc nên về trễ, dạo gần đây quan hệ của hai người cực kỳ căn thẳng đã một tuần Phong Thượng Đằng không về nhà, ngày nào cô cũng nghe được giọng hắn qua điện thoại rằng hắn rất chán ghét cô, rất phát ngán gương mặt cô
_Chuyện gì nữa đây? Là họa hay là phúc?
Cô đến Tập Đoàn với tốc độ nhanh nhất nhưng so với trí tưởng tượng của cô, còn đối với hắn thì hắn thấy rất lâu, trong lòng mang một nỗi bất an nhưng cũng không rõ đó là vì cái gì mà sinh ra sốt ruột, cô thở phào cố gắng bình tĩnh cũng vụng về làm không được
_Sao giờ này còn chưa đến?
Hắn đợi cô muốn mòn mỏi, hắn rời phòng làm việc mở cửa đi ra sân thượng hóng gió
_Nhưng mà không sao, món quà này chắc là làm cô ta thích
Phong Thượng Đằng si mê ngắm nhìn khung ảnh cưới của cô và hắn, giọng cười thê lương vang lên khắp phòng, một kế hoạch sâu xa được vẽ trong đầu, ánh mắt ghét bỏ nhìn vào cô dâu trong khung ảnh. Một cái nhìn ác cảm và muốn hành hạ
_Đúng là chậm chạp...
_Thượng Đằng...tôi đến rồi
Vương Lục Hy mở cửa phòng không thấy hắn đâu, cô nhìn xung quanh đi tìm cũng không thấy, nhân viên thì đã tan ca hết rồi, cô có cảm giác rất sợ nhưng cố bình tĩnh tìm hắn. Xung quanh dầng dầng bị tắt hết đèn, cô cần chạy nhanh đến chỗ có ánh sáng cho đỡ sợ
_Đằng...
Cô bước ra sân thượng, ở đây gió thổi rất nhiều, cảm giác rờn rợn người làm sao ấy, nơi phòng làm việc ở cửa sổ bị gió đập vào kêu lên những tiếng kêu não nùng
_Ầm....
_Cho mày bị nhốt cả đêm xem thế nào, còn hôm nay để tao thay mày làm ấm giường Đằng soái nha!
An Nhiên cũng đến tìm Phong Thượng Đằng, một sự đeo đuổi ăn bám dai dẳng, vừa thấy cô, ả ta đã nghĩ ra rất nhiều trò hãm hại, cô ta khóa chặt cửa làm cô bị kẹt bên ngoài sân thượng còn mình thì hả hê rời khỏi phòng làm việc của hắn và lái xe đến biệt thự tìm hắn, hy vọng một đêm tràn trề hoang ái
_Mình phải nói sao đây ta, mình nói là đã nhìn thấy cô ta qua đêm bên ngoài còn mình phải ra sức quyến rũ Đằng soái mới được hihi
Nói là làm An Nhiên đắt thắng nghĩ đến giây phút được ở bên hắn, còn cô bị kẹt lại với sự khốn khổ
_Mở cửa...mở cửa ra...có ai không cứu tôi với...tôi bị kẹt ở đây...hức...
Cô khóc trong lo sợ vì nghĩ chỉ có mình mình ở đây xung quanh lại không có đèn, chỉ có vài ánh đèn mập mờ xa xa
_Ào...ào...
_Đùng...
Cơn mưa bất chợt kéo đến giữa sân thượng rộng lớn, những hạt mưa sắp lấn át làm ướt bộ váy trắng mỏng trêи người. Cô sốt sắn lo lắng nhìn quanh, may mắn trêи sân thượng có một siêu xe dùng để trang trí, cô nhanh chóng mở cửa leo lên xa trú mưa, đợi cơn mưa qua đi lúc đó tìm cách mở cửa đi tìm hắn
_Lạnh quá...
Vương Lục Hy nhún vai cắn môi, gương mặt vì mưa lạnh hất vào đang rất lạnh, cô co ro ngồi trêи ghế trước...bỗng từ đằng sau một bàn tay bịt miệng cô lại, sau đó dùng một tấm vải đen che đi ánh sáng trước mặt cô, tiếp theo khống chế hai tay cô trói ra sau ghế
_Ư...ai đó...bỏ tôi ra...cứu...
Cô giãy dụa đập mạnh vô lăng của siêu xe, không gian chật hẹp bây giờ còn bị sức nặng của người nam nhân lạ lẫm đè lên người, cô hoảng loạn lắc đầu, tay chân đập dữ dội vẫn mong dây trói bị lỏng ra và cả tấm vải trước mặt nữa, cô hận không thể xé nát nó, thật tàn ác cướp đi ánh sáng của cô
_Phong chủ tịch bảo tôi phục vụ em đêm nay
Nam nhân bí ẩn gục mặt vào hỏm cổ trắng ngần hít thở, giọng nói xa lạ làm cô rợn người, vừa nghe hết câu nói cô gục ngã thất thần, tay chân bủn rủn bất lực, người cô yêu nhất hiện giờ đang dâng tặng cô một người đàng ông, còn muốn người này chiếm đoạt cô thật quá nhẫn tâm, nếu không bị tiếng sét nổ vang trời ngoài kia thức tỉnh chắc cô sẽ mãi mê mụi trong yêu thương về hắn, đau...đau đến xé lòng
_Anh ấy không tin mình trong sạch? Phong Thượng Đằng...anh ác lắm, tại sao phải đối xử với tôi như vậy?
Vương Lục Hy đau nhói từng cơn, còn hơn là bị ngàn mũi dao đâm vào, sự thật này còn khủng khϊế͙p͙ hơn là bị hắn cho uống xuân dược, hắn bắt cô tỉnh táo để thưởng thức đêm nay
Tiếp theo Chap 21 Dịu dàng che giấu tàn độc II
By Thuytinh103