Bên ngoài vẫn truyền đến tiếng đập cửa rất mạnh, dì Tươi đã vào tận phòng bệnh, nhìn cảnh đỗ vỡ thức ăn vươn ra sàn nhìn quanh thì không thấy ai, dì lo lắng đập cửa tolet liên hồi
_Tiểu Hy...con có trong đó không?
_Đằng! Anh bỏ ra...
Vương Lục Hy lúc này run như cầy sấy, cơ mặt cứng nhắc gượng gạo không cười nổi, hai gò má đỏ bừng lên như phát sốt, như một cuộc tình vụиɠ ŧяộʍ, nếu để dì Tươi phát hiện chuyện quái gở này thì cô có đào 100 cái hố cũng không lấp được thẹn thùng
_Tôi muốn em rêи rỉ...
Phong Thượng Đằng ngạo nghễ cạ cằm trêи cổ cô yêu cầu, càng có người đến gần hắn càng hứng thú bỡn cợt, ngón tay khẩy mạnh trêи hạt ngọc nhỏ phía dưới mạnh bạo, cô bị hắn chọc trúng yếu điểm người như mất sức phản khán hai chân muốn quỵ xuống ngã nhào, hắn rất biết cách buộc cô vào khó xử, thừa biết cơ thể nhạy cảm của cô không chống được, ngón tay càng ra sức chiếm lấy hạt ngọc bóp lấy liên tục cọ sát chơi đùa
_Tiểu Hy...con có nghe dì gọi không?
_Ah.....
Vương Lục Hy cơ hồ rơi vào trạng thái đê mê, nhịn mãi không được phải phát ra tiếng kêu lớn đến độ lang truyền ra bên ngoài, bên dưới cô thắt lên từng đợt, với hắn chưa bao giờ là đủ, trêи cơ thể cô vẫn chưa vừa lòng ngón tay luôn chà sát hạt ngọc theo nhịp bóp véo
_Tiểu Hy...con làm sao vậy?
Nghe dì Tươi ở bên ngoài lo lắng, cô rớt nước mắt tủi nhục thay cho bản thân, vì hắn luận động mà không nhịn được còn thét lớn làm ồn, cô mím môi nếm vị mặn của nước mắt khó nhọc nói vọng ra bên ngoài..
_Con...ưʍ...dì đợi..đợi con...
Hắn nhìn người nữ nhân không ngừng vặn vẹo, tâm tình càng trỗi mạnh bản năng đàng ông, động ɖu͙ƈ phát tiết rất mạnh cương quyết không muốn cô thoái lui đi ra ngoài
_Mở hé cửa nói chuyện...
Phong Thượng Đằng ra lệnh, buộc cô phải nghe theo, lòng hắn ngập tràn hứng thú con sóng tình như vỡ oà tràn trề kịch tính, có mấy khi tìm được người khơi dậy cõi lòng khô khốc nơi tâm can hắn, vì vậy một mực ép buộc bỡn cợt cô thật lâu, Vương Lục Hy hết cách đành mở hé cửa thò đầu ra ngoài, bên trong hắn tựa lưng vào cửa ôm lấy cô dùng hai ngón tay hùng hồn đẩy sâu vào hoa huyệt
_Ưh...
_Tiểu Hy, con làm sao vậy? Ra đây...
Dì Tươi trông thấy cô lấp ló ở cửa tolet thì lo lắm, dì nắm tay muốn kéo cô ra ngoài, bị một lực kéo đi, cô phát khóc vì thoát khỏi địa ngục nơi hắn, cô bước ra ngoài ngón tay trấn giữ bên trong hoa huyệt mất đà trượt ra
_Con làm sao vậy? Váy áo sao lại...???
Dì Tươi nhìn biểu hiện rất lạ của cô thì nghi ngờ, trêи người cô áo sơ mi bị cởi mất ba chiếc cúc bên trong còn không có áo ngực che đậy, phần cổ còn lấm tấm mồ hôi mịn, ở ngực trần cũng chảy rất nhiều mồ hôi
_Con...con...
_Con vụиɠ ŧяộʍ với ai?
Dì Tươi có ý nghi ngờ cô vì nhìn thần sắc cùng dáng vẻ xốc xếch chẳng khác nào đã vụиɠ ŧяộʍ trong tolet, cô dở khóc dở cười chẳng lẽ lại đi thừa nhận mình đang vụиɠ ŧяộʍ với chồng mình
_Con...con không có...lúc nãy con sơ ý làm cháo đổ lên ngực áo, chỗ này bị bỏng nên con...
Cô chỉ vào phần ngực bị bỏng, đúng là chúng có sưng một chút và ửng đỏ một mản to, cô thở phào may mắn hắn bỏ qua anh đào của cô chỉ nhìn ngắm chứ không sử dụng, dì Tươi cũng thở phào có phần hối lỗi vì nghi oan cho cô
_Thì ra là vậy...
_Dì đợi con một lát nha!
Vương Lục Hy xin dì Tươi vài phút, cô cần trở lại tolet tìm áo ngực và chỉnh chu lại váy áo, vừa mở cửa trở lại tolet thì người nào đó đã ôm cô vật xuống sàn nước, động tác nhanh chóng cầm bảo bối to lớn tì vào váy cô muốn xâm chiếm
_Á...đừng...
_Tiểu Hy, lại có chuyện gì vậy?
Dì Tươi nghe thấy tiếng thét thất thanh của cô, dì nhíu mày sốt ruột, tay nắm chốt cửa mở ra nhưng bên trong đã khoá
_Con...là do...con trượt ngã...
Cô giải thích vội vã, hai tay giờ đây vẫn đang múa may cự tuyệt hắn
_Tôi muốn...
Phong Thượng Đằng dai dẳng đòi hỏi, tay bắt đầu kéo qυầи ɭót cô xuống sờ mó, ngón tay quen đường cũ như con quái vật cứ chui sâu vào hoa huyệt cô ăn sạch
_Anh dừng lại đi, dì Tươi đang đợi...
Cô đẩy hắn ra khi hắn đang khơi dậy nhịp thở bất ổn và cướp mất không khí từ cô, hắn chưa lần nào bất chấp như vậy trước giờ chỉ có người khác cầu xon mong được ân ái cùng hắn lần này vừa nhìn thấy cô đã muốn chiếm đoạt vô thời hạn, tức cảnh chỉ vừa dùng tay nhữ mồi đã có người phá đám
_Tiểu Hy, ra ngoài nhanh lên dì muốn hỏi chuyện về đại thiếu gia
Dì Tươi lại bắt đầu hối thúc trong khi hắn vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, cô khốn đốn loay hoay không biết phải làm sao
_Được...ạ, cháu ra ngay
Rốt cuộc hắn cũng chịu buông tha cho cô, nhưng hành động vẫn còn luyến tiếc, hắn nhặt lại áo ngực mặc vào cho cô, còn tự tay cài khuy tiếc rẻ cố định anh đào vào lớp áo dày phiền phức, bên dưới hắn dùng khăn giấy lau sạch những chỗ tiết ra đầy mật dịch
_Anh...đừng...
Vương Lục Hy chỉ biết lúc này đây bao nhiêu ngượng ngùng xấu hổ gượng gạo trỗi dậy, nhìn thái độ tự nhiên của hắn cô càng khổ hơn, người như khúc gỗ cắn môi cực kỳ e thẹn
_Đừng cái gì? Muốn trơ trọi bước ra ngoài hả?
Hắn nghiến răng đ hậm hực, hai tay vẫn không dừng lại tiếp tục kéo qυầи ɭót cô lên, chưa có ai làm cho hắn rực xúc cảm chăm chút như vậy, thế mà cô cứ gượng éo đối đãi thật khiến hắn tức chết