Rạng sáng hôm sau, lúc cô đau nhói chớp m mở mắt đã không còn nhìn thấy người đàng ông cô gọi là chồng trêи hợp đồng đâu nữa, hắn bỏ mặc cô ở giữa đồng hoa trơ trụi, cô hốt hoảng co giò ngồi dậy, hai tay ôm váy áo xốc xếch rách nát
_Phong phu nhân...
Dì Tươi bước ra sau vườn, sắc mặt tái đi thương xót đêm tân hôn của cô gái mới lớn quá tàn độc, dì ái ngại cho tình cảnh lúc này, nhìn cô trơ trụi thê thảm, ngay cả đứng dậy cũng không bước nổi, mái tóc dài đến tận hỏm lưng rối bời ướt sương mai, thân người gầy guộc gần như loã thể nép vào những bông hoa hồng ẩn nấp
_Dì Tươi...
Vương Lục Hy không dám để dì Tươi nhìn thấy nước mắt của cô, là đêm tân hôn cô phải cố gượng cười xua tan nghi hoặc của dì Tươi, chuyện vợ chồng cô không muốn để lộ tâm tư ra bên ngoài
_Đại thiếu gia thật là ngang tàn, Con ổn chứ? Chỗ này...
Dì Tươi vuốt tóc cô quan tâm, dì khoát trêи người cô cái áo ấm che đi cơ thể mỏng manh, cô đón lấy đầu khẽ lắc nhẹ, ánh mắt dịu dàng như nắng ban mai, cô chỉ cười không thổ lộ nổi niềm chua xót
_Con không sao, Thượng Đằng là chồng con...anh ấy...
_Nhưng đại thiếu gia không coi con là vợ, hay là con bỏ đi đi, bây giờ vẫn còn kịp
Dì Tươi cổ vũ cho cô, cô đứng dậy gắng gượng đi vào trong không một lời oán trách, cô còn nhớ ngày gả vào Phong gia, bố hắn có bắt cô thề độc
_Sống là người của Phong gia, chết làm ma của Phong gia...dù Phong Thượng Đằng có đối xử thế nào thì Vương Lục Hy vẫn không bao giờ rời bỏ
Cô nhớ lại năm đó vì tiền hoàn cảnh nghèo khó, cha mẹ cô lại nợ món nợ ân tình từ Phong gia, cho nên cha mẹ cô đem gả cô cho con trai của Phong gia. Cha mẹ cô, các em cô sống nhờ vào tiền của Phong gia cô dù bị dày vò tấm thân vẫn cam lòng, chút ngược thân này cô vẫn gánh chịu được, cô sẽ không gục ngã giữa đường.
Phong Thượng Đằng sau khi ngâm mình vào nước ấm có kẻ hầu người hạ thì chỉnh chu lại âu phục leo lên siêu xe bảo tài xế đưa đến tập đoàn, nhìn dáng vẻ cao ngạo theo sau có rất nhiều vệ sĩ, hắn sống trong giàu sang nên việc tính tình có phần lãnh đạm, nên việc thương xót cho cô là không bao giờ, vừa rời khỏi cổng người mở cửa cho hắn là dì Tươi, lúc ra cổng dì có nói với hắn 1 chuyện
_Thưa đại thiếu gia....
Dì Tươi cúi mặt gọi nhỏ, chưa được sự cho phép của hắn hai vệ sĩ sẽ không cho tiếp cận
_Chuyện gì?
Phong Thượng Đằng đen tối cau có phất tay bảo tài xế cho kính kéo xuống, u ám nhìn dì Tươi, dì vẫn vui vẻ nói chuyện với hắn vì dì biết tính khí hắn là như vậy nên không trách được
_Tối hôm qua đại thiếu gia uống say là do 1 mình phu nhân chăm sóc rất vất vả chẳng lẽ không cám ơn vợ mình 1 tiếng được hay sao?
_Đó là việc cô ta phải làm thôi cần gì phải cám ơn?
Hắn khô khốc cười khinh, cánh môi cong lên dè biểu, mới chăm sóc một tí mà cô đã giở trò thật khiến hắn coi thường
_Nhưng mà....
_Thôi được....
Hắn bước xuống xe vào trông gặp cô dì Tươi hài lòng nhìn theo hắn, xem ra lời dì tươi nói cũng làm hắn suy nghĩ, 1 lúc sau khi hắn đi rồi dì Tươi mới vào hỏi cô
_Phong phu nhân đại thiếu gia cảm ơn cô rồi nhỉ...hạnh phúc rồi còn gì?
_Dạ không có, Thượng Đằng đưa cho con chi phiếu chỉ nói là muốn mua gì thì mua chỉ vậy thôi
_Sao cơ?
Thấy cô buồn lắm nhưng cố tỏ ra vui vẻ dì Tươi thở dài không ngờ hắn cư xử với cô như vậy, tất cả đều dùng tiền giải quyết