_Đêm nay tôi sẽ chơi đùa em, muốn ân ái với tôi sao? Đồ bẩn thỉu đừng ảo tưởng?
Giọng nói lãnh đạm của người đàng ông vang lên đều đều bên tai cô, nơi đáy mắt thâm sâu phản phất một chút khinh thường, hắn không tin cô gái này còn vẹn nguyên, lần đầu gặp cô, cưới cô vì hợp đồng hắn chưa bao giờ thôi suy nghĩ sĩ nhục cô, nhìn cô khẽ gật đầu cánh môi mím lại không nói nơi hàng mi đẫm nước còn rất đáng thương, hắn bao trùm cô bằng cái lạnh trong cõi lòng u ám, ngón tay thuận tiện ra vào, lúc này cô tê tái nhíu mày tự hỏi không biết tấm thân này bị vùi dập ra sao, lần đầu cô bị một nam nhân tiếp xúc ngự trị đau đớn như vậy, vừa xấu hổ vừa xót xa
_Đừng...tha cho tôi...
Vương Lục Hy luôn miệng cầu xin, yếu ớt không làm sao thoát khỏi người đàng ông dũng mãnh trói buộc cô bằng tấm thân to lớn, tràn ngập mùi vị tình ái đê mê, khi ɖu͙ƈ vọng lên cao có bao giờ con hổ đói trước miếng mồi ngon lại buông tha, Phong Thượng Đằng bá đạo rút ngón tay ra, cốt cách băng lãnh, từng nhịp chiếm giữ mỗi một động tác đều bao trùm sự nặng nề lên cơ thể non nớt
_Đêm nay sẽ là đêm khó quên của cuộc đời em, em không đủ tư cách lên giường với tôi
Phong Thượng Đằng cười man rợ, ngón tay quen nhịp cứng cáp được dịp tung hoành đi sâu đến nơi tận cùng trong hoa huyệt thuần khiết, cố gắng len lõi qua từng thớ thịt mềm ôm khít dằng vặt làm cô đau tột độ
_Đau...đau quá...cầu xin chú tha cho tôi hức..
Vương Lục Hy bị chạm vào sâu thẫm tủi hờn, nhục nhã bị hắn chơi đùa chán chê, thô bạo mà ức hϊế͙p͙, cô bất lực rơi mạnh vào hố sâu giữa cách đồng hoa muôn sắc, bên trong như bị phá hủy tàn bạo đau đến nhói lòng, đôi bàn tay run rẩy cào mạnh lớp đất lạnh lùng, thân người bị quấy nhiễu bật dậy mãi không thoát được những ngón tay mỗi lúc chọc mạnh hơn không cần thiết đến đau đớn đang lan toả khắp cơ thể cô
_Đau quá...bỏ tôi ra...
Cô gào thét nhìn lên làng mây xám đen nơi bầu trời u ám, cơ thể rít lên đau đớn mấy vẫn không cách nào thoát được người nam nhân băng lãnh mỗi lúc một si mê đẩy tay vào hoa huyệt cô mạnh hơn, cô đau đau đến muốn ngất đi, cảm giác đầu đời thật khϊế͙p͙ sợ
_Tôi không muốn...bỏ ra...đau quá..
Hai chân cô đạp mạnh muốn hất tung lớp đất dưới chân, cô nhích người ngồi dậy muộn thoát đi lại càng như tiếp sức cho người đàng ông ấn tay sâu hơn, mỗi lúc con thú trong người hắn càng trỗi mạnh
_Ẩm ướt như vậy mà muốn tôi dừng? Nói dối tệ quá...
Phong Thượng Đằng quét lớp mật dịch lên trước mặt cô nhìn ngắm, ánh mắt cáo buộc nhìn xoáy gương mặt đầm đìa mồ hôi, cô đỏ mặt tía tai cánh môi run lên xấu hổ cho phản ứng của bản thân
_Không...tôi không có...hức...
Trong giọng nói khán cự là đầy khí chất cương quyết giờ đây những lời lọt đầy lỗ tai hắn là từng lời oán trách như câm hận, cô khóc nước mắt giàn dụa hơn, cơn đâu vẫn ngang tàn ngự trị, nó làm cô thoi thóp mất sức. Hắn một tay vuốt ve tấm lưng vướng mớ váy áo xốc xếch lên cao, mạnh bạo kéo cô ngồi dậy buộc cô ôm cổ hắn nương tựa, hai tay chống xuống bãi cỏ làm dập gãy mấy bụi hồng nhỏ, gương mặt điển trai không kém phần phong lưu hiện đang cắm vào cổ cô cắn mạnh, cánh môi đa tình cong lên hồ hởi phả mạnh hơi thở gấp gáp, nam nhân mạnh mẽ tràn trề hưng phấn, nhiệt lượng trong cơ thể quá nóng đốt cháy mọi giác quan hắn kéo hai chân cô rộng hơn, ngón tay đẩy vào rút ra không biết bao nhiêu lần hồ hởi nhanh như vũ bão dày vò cơ thể mình hạc sương mai, cô hận thật sự rất hận bàn tay đó, chúng bỡn cợt quá mứt khiến cô xót xa
_Đồ phụ nữ bẩn thỉu, bản thân hạ đẳng muốn được ân ái sao? ɖâʍ đãng
Hắn không ngừng mắng chửi, bàn tay liên tục dày vò bụng dưới của cô, hành hạ như một thú vui của bản thân
_Đau...đau lắm...
Vương Lục Hy không nguôi đau đớn, tê dại khẩn cầu hắn ngừng luận động, cô đã rất khó chịu mỗi lần khúc thịt to chọc rất mạnh, hai nhụy hoa nhỏ nép mình vào ngón tay bị chà sát lên xuống mỗi lần hắn đi vào rất sâu, như muốn lấy đi tất cả sức sống từ cô
_Đau sao? Gương mặt ɖâʍ đãng này có giống đau không?
Phong Thượng Đằng nắm lấy mái tóc dài bung xoã chạm đất mỗi lần cô ngẫn người khán cự, hắn ôm cô chặt hơn, đôi bàn tay giữ chặt cơ thể đang bị xốc một cách thô bạo, vì hắn quá ngang tàn, cơ thể không lúc nào thõa lấp được ɖu͙ƈ vọng, cứ say đắm tham lam, động tác đẩy tay nhanh hơn gấp nhiều lần khiến cô chỉ biết khóc thét hoảng sợ, lần đầu đã bị đối xử như vậy, cô ớn lạnh nhìn người đàng ông quyến rũ nhưng không kém phần tàn độc cứ bao trùm ánh sáng trước mặt
_Đúng tôi không đáng được chú ân ái, tha cho tôi...tha...
Vương Lục Hy ngất đi vì quá đau, nhìn thấy cô ngất đi hắn mới chịu dừng hành động bỏ cô ra, để cô nằm dài dưới bãi đất đầy hoa, hắn rời đi tìm một tiểu mật thay cô tân hôn, nhìn cơ thể nhỏ nhắn mới 16 tuổi của cô, hắn ngấm ngầm ý định chơi đùa hành hạ chứ không bao giờ để cô làm ấm giường được vì với hắn cô rất bẩn thỉu không đáng chạm vào hắn.