Đại Boss Có Quyền Ghét Em

Chương 2: Hành hạ (H)

Phong Thượng Đằng trút bỏ lớp áo sơ mi trêи người, cả thân thể thanh tao với từng cơ bắp rắn chắt hiện ra giữa ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn phía xa, những đường cong lôi cuốn của người nam nhân cao ngạo, hắn sinh ra đã thừa hưởng nhiều thứ hoàn hảo nhìn khuôn ngực rộng cường tráng với từng thớ thịt xếp theo múi chạy dài nơi bụng phẳng, có mỹ nữ nào mà không điên đảo khi được chiêm ngưỡng. Thế nhưng ngay giây phút giờ đây Vương Lục Hy hoảng loạn chỉ muốn thoái lui, cô nhìn người chồng mang vẻ đẹp lôi cuốn lại rất thô lỗ, cô nghe tiếng kéo khóa quần gấp gáp, bên trong lộ ra thêm một lớp quần mỏng, chúng hiện giờ nhô cao rất nóng, Phong Thượng Đằng không đợi được đến đoạn cuối, hắn kéo hờ hững qυầи ɭót nam tính xuống qua đùi bây giờ giải phóng bảo bối sưng to còn trướn lên nổi gân, hắn đã rất khó chịu vì nơi riêng tư nóng như lửa đốt còn réo rắt đòi hỏi khiến cho l*иg ngực bị thiêu đốt từng cơn, ngứa ngáy bức rứt

_Không...

Vương Lục Hy nhíu mày nhắm mắt, cô xoay người chân nhấc lên muốn bỏ chạy, nhưng hắn sẽ không để cô chạy thoát, một tay vung cao cũng có thể kéo cô ngã xuống bụi hoa hồng đỏ thắm

_Nằm xuống...

Phong Thượng Đằng gầm lên như con thú bị cung tên bắn nhầm, hắn l*иg lộn lướt cặp mắt cao ngạo đe doạ, nhìn xoáy vào tròng mắt là muôn vàng ɖu͙ƈ vọng không thể dập tắt, loại cồn chết người đã ngấm vào từng tế bào cơn say đã đẩy sự thèm khát lên cao, đêm nay nhất định phải ăn sạch cô, một đêm tân hôn đau đớn cô phải trao thân cho hắn ngoài vườn hoa mênh ʍôиɠ

_Đừng mà...bỏ tôi ra...

Vương Lục Hy đấm những cái đấm yếu ớt vào khuôn ngực rộng đang đè trêи người cô, cô khóc rất nhiều đôi mắt ngấn lệ nhìn người nam nhân đang điên cuồng trêи cơ thể mềm yếu, những cái đấm vụng về có là gì so với hai bàn tay thô bạo đang xé nát váy áo trêи người cô

_Nhìn em rất muốn cưỡng đoạt

Phong Thượng Đằng sôi sục với đôi mắt đỏ ngầu, lòng càng bốc hoả mạnh hơn, tâm tình điên đảo hỗn loạn nhìn cơ thể bị xé rách váy áo, chỗ ẩn chỗ hiện rất khêu gợi, Vương Lục Hy đau khổ nằm dài dưới bãi cỏ, cô cố gắng rấn người lếch đi muốn thoát khỏi chuyện ɖu͙ƈ vọng đen tối này

_An Nhiên...chúng ta tiếp tục...

Phong Thượng Đằng kéo chân cô mạnh bạo giữ chặt, hắn nằm trêи người cô đè xuống, một tấm thân nặng trịch chế ngự cả cơ thể gầy yếu, làm cô không cách nào di chuyển được, hắn vẫn gọi tên tiểu mật trong đêm tân hôn, một cách tự nhiên và nó như mũi dao hành hạ cô

_Đừng...

Vương Lục Hy nhìn vào không trung mênh ʍôиɠ, mi tâm buồn khép hờ vì nước mắt làm cho nhạt nhoà, l*иg ngực thoi thóp còn giữ lại hơi thở yếu ớt cuối cùng, hai cánh tay buông lơi bất lực, từng cử động của người nam nhân bên dưới, một chút thô ráp cô cảm nhận rất rõ nơi hai bắp đùi dầng dầng bị mở rộng có ánh mắt cuồng vọng nhìn xoáy vào nơi riêng tư cô giữ gìn suốt 18 năm qua

_Hức...dừng lại đi...xin chú...

Lời nói mỏng manh cố gắng che lấp ánh mắt gian tà đang chiêm ngưỡng hoa huyệt, một màu đỏ hồng e lệ với sự che chở yếu ớt của những cánh hồng mong manh mà quyến rũ, nơi sâu lấp hiện ra nhụy hoa e ấp Phong Thượng Đằng nhìn thấy mê mẩn cười gian xảo

Những giọt nước mắt tội nghiệp ấm nóng mỗi lần cánh môi lạnh lùng lướt qua không làm sao dập tắt ɖu͙ƈ vọng của hắn, giọng nói ngày càng trở nên yếu ớt, chúng nghẽn lại vì xót xa trong lòng, một chút ghê rợn lang toả khắp người cô chột dạ rút người thương xót cho bản thân, trầm tư hòa nổi lòng vào màn đêm vô tận, bóng tối như một ác quỷ bao trùm cuộc đời cô

_Đừng mà...

Vương Lục Hy ngẩn người thoi thóp, những ngón tay thon tự dày vò nhau giờ đang nắm chặt những cành hồng đầy gai, nhịp thở yếu ớt giờ đang gấp gáp hít mạnh cố gắng chống chọi khi bên dưới không một chút ma sát dịu nhẹ, hắn tàn bạo đẩy mạnh tay một đường tùy tiện đi vào hoa huyệt non nớt, lần đầu không một chút chuẩn bị, không một chút ngọt ngào cứ vậy hắn phóng túng đẩy tay vào lạnh lùng bất chấp cảm nhận đau đớn của người con gái đang ôm trong ngực một cái hôn xoa dịu cũng không có

_Xin chú...tha cho tôi...đừng...

Vương Lục Hy khốn khổ mở lời bên dưới không thể nào tiếp nhận hai ngón tay, hoa huyệt nhỏ run lên có làm sao cũng không mở ra được, chúng cứ như bị cưỡng đoạt hai cánh hồng yếu ớt bị xâm chiếm không thương tiếc, mỗi lúc buộc phải mở ra để những ngón tay đẩy vào, bên trong thực sự như sắp rách cô run rẩy sợ lắm, trái với sự nhăn nhó từ cô hắn hưng phấn mỗi lúc vồ vã hơn, trong mắt hắn cô là người phụ nữ không nguyên vẹn vậy hà cớ gì phải dịu nhẹ với cô, hắn đâu biết tấm thân thuần khiết này đêm nay chỉ thuộc về một mình hắn, một cách quá bi thương

_Đau...tôi xin chú..tha...

Cô cắn môi cầu xin bao nhiêu lời nói cũng không ngăn được hành động, một cách trầm mặc luận động hắn suy tư phả ra hơi thở nặng nề như mảnh hổ lãnh đạm rướn ngón đẩy tới, bên trong cô rất chật hẹp rất khó để đi sâu, hắn nhíu mày kiếm nhẹ cong môi cười nhạt, ưu tư cất lời băng lãnh

_Đâu phải lần đầu, giả tạo cái gì???