*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Bách Kiêu yên lặng nhìn Dương Trĩ, nghiêng người đè cậu bên dưới, túm cổ tay cậu ép lên ga giường.
“Anh chậm xíu thôi nào.” Dương Trĩ bị tóc anh cọ lên cổ, thấy ngưa ngứa, không khỏi bật cười. Cậu chưa cười được mấy tiếng thì đã bị Trần Bách Kiêu hung hăng lấp kín miệng.
“Thật ư?” Trần Bách Kiêu vừa cắn lưỡi cậu vừa hỏi, “Thật thế sao?”
“Thật mà… Ưm…” Cổ Dương Trĩ rướn lên thật cao, cậu ôm đầu Trần Bách Kiêu, “Chậm lại nào anh…”
Môi Dương Trĩ đã hơi trầy da vì bị cắn, mùi máu tươi tràn ngập. Trần Bách Kiêu mới thả lỏng ra một chút, nằm trên người cậu thở dốc. “Anh thật sự không tin em à?” Dương Trĩ đưa tay lên vuốt tóc Trần Bách Kiêu, “Tại sao vậy?”
Trần Bách Kiêu chỉ lắc đầu, sợ mình đè cậu nặng quá, nên anh lật người lại nằm cạnh Dương Trĩ, lát sau lại nghiêng qua ôm cậu.
“Như thể đang nằm mơ vậy.” Trần Bách Kiêu nhìn Dương Trĩ, môi áp lên trán cậu, siết cậu chặt thêm chút nữa.
“Anh không mơ mà…” Dương Trĩ cười, tay túm lưng áo anh, “Đêm nay em không về nữa nhé, được không?”
“Ừ,” Trần Bách Kiêu gật đầu, “Ở lại đây đi.”
Anh ôm vòng lấy Dương Trĩ bằng một bàn tay, khẽ nâng nửa thân trên lên tắt đèn, rồi nhanh chóng nằm xuống ôm cậu.
“Em có chạy đi đâu đâu mà.” Dương Trĩ vặn mình trong vòng tay anh, dịch ra một khoảng cho dễ thở hơn.
Trần Bách Kiêu đáp ừ, nhưng vẫn không buông ra.
Anh vốn tưởng đêm nay mình sẽ mất ngủ, nào ngờ mình lại thϊếp đi rất nhanh.
Dương Trĩ vô cùng mềm mại trong vòng tay anh, hơi thở ấm áp chốc chốc lại phả tới, dù trong mơ Trần Bách Kiêu cũng chưa từng được ôm cậu thỏa thích như vậy.
Rèm không che kín, một tia sáng len vào qua kẽ hở, Trần Bách Kiêu nghiêng người chắn cho Dương Trĩ.
Cậu còn chưa thức giấc, đôi mắt nhắn nghiền, tay túm áo ngủ của Trần Bách Kiêu. Có lẽ cậu đã túm áo anh cả đêm, mấy cúc áo trên cùng chỗ cổ anh bị tuột hết.
Trần Bách Kiêu nhẹ nhàng gỡ ngón tay Dương Trĩ ra, cũng chậm rãi nhấc cánh tay đang ôm anh của cậu ra ngoài. Lúc sắp thành công, đầu Dương Trĩ cựa quậy, sau đấy cậu mở mắt ra.
Cậu chưa tỉnh hẳn, mơ màng thấy Trần Bách Kiêu, bèn dịch về phía anh rất đỗi tự nhiên, cái tay để bên ngoài nâng lên, ý là đòi Trần Bách Kiêu ôm cậu.
Hôm qua Trần Bách Kiêu mới đi công tác về, kỳ nghỉ mà công ty hứa hẹn vốn bắt đầu từ hôm nay, nhưng anh cần chuyển giao một phần công việc đã hoàn thành trong chuyến công tác này cho người khác. Kiểu gì thì kiểu, anh cũng phải nhanh chóng bàn giao.
Trần Bách Kiêu rất không muốn rời giường, nhưng vẫn thì thầm với Dương Trĩ: “Anh phải đi làm việc độ 40 phút, bao giờ về anh sẽ ngủ tiếp với em.”
Không rõ rốt cuộc Dương Trĩ có nghe thấy không, Trần Bách Kiêu nói xong thì cậu rụt đầu vào trong chăn, như thể lại ngủ rồi.
Trong 40 phút làm việc này, Trần Bách Kiêu vô cùng phân tâm. Vất vả lắm mới xử lý xong công việc thật nhanh, anh cầm di động lên giường. Dương Trĩ cảm giác được anh đã về, nên xích lại gần ôm anh.
Trần Bách Kiêu không ngủ ngay, anh tựa đầu giường nhắn tin cho Lý Dật Tư. Mặt Dương Trĩ áp vào phần xương hông của anh, đầu cậu hơi ngước lên.
Trần Bách Kiêu: 【 Bọn tôi thành đôi rồi. 】
Lúc này Lý Dật Tư đã đang làm việc tại công ty luật, nên anh chàng nhắn lại cực nhanh: 【 Ông đúng là vận tốc tên lửa. 】
Trần Bách Kiêu: 【 Cảm ơn ông. 】
Lý Dật Tư: 【 Có gì đâu, có gì đâu, chúc mừng ông nhé! 】
Sau vài câu tán dóc ngắn ngủi, Trần Bách Kiêu buông di động, kéo chăn ra nằm xuống, lại ôm Dương Trĩ vào lòng.
“Hôm nay anh không đi làm à?” Dương Trĩ nhắm mắt, hỏi.
Giọng cậu vẫn còn lè nhè, nhả âm rất nhẹ.
“Trước kia anh có bảo đi công tác về anh sẽ được nghỉ mà,” Trần Bách Kiêu vuốt tóc Dương Trĩ, “Còn buồn ngủ không?”
“Buồn ngủ chứ…” Môi Dương Trĩ lần tới mé cổ Trần Bách Kiêu hôn anh một cái, rồi lại thϊếp đi.
Đi công tác bao ngày liên tục, Trần Bách Kiêu cũng rất mệt. Vừa nhắm mắt, anh lại mơ tới những chuyện hồi cấp 3.
Vào đại hội thể thao năm lớp 11, lớp họ cử một bạn nam đi tham dự mục chạy 3000m. Bình thường chẳng có ai thèm đăng ký tham dự hạng mục thi đấu vừa mệt vừa khổ thế này. Lớp phó thể thao thực sự không tìm thấy ai, đến tiết thể dục, cậu ta bèn hỏi Trần Bách Kiêu có tham gia được không.
Hôm ấy trời đầy mây, mọi người đứng dưới bóng cây hoạt động tự do, đằng trước Trần Bách Kiêu chính là Dương Trĩ.
Vốn dĩ Trần Bách Kiêu cũng không định tham gia, anh luôn đứng ngoài các hoạt động của lớp, cũng chẳng có bạn bè thân thiết gì cùng lớp. Thực ra anh tham gia thi đấu thì cũng được thôi, nhưng anh ghét cảm giác bị nhiều người nhòm ngó.
Lớp phó thể thao sốt ruột lắm, cực kỳ hy vọng Trần Bách Kiêu đồng ý, nên lúc hỏi chuyện cậu ta nói vừa gấp vừa to.
Dương Trĩ đứng đằng trước đột nhiên ngoái đầu lại, chạm mắt với Trần Bách Kiêu trong khoảnh khắc. Chỉ trong chớp mắt ấy, Dương Trĩ mỉm cười.
Trần Bách Kiêu ngơ ngẩn, đến tận khi Dương Trĩ bỏ đi với mấy đứa bạn khác, anh vẫn chưa định thần lại được.
Anh biết Dương Trĩ là một người rất tốt tính, tuy rằng cậu không nổi bật gì trong lớp, nhưng mỗi lần nhắc tới cậu, ai cũng cảm thấy cậu rất dễ gần. Nguyên nhân lớn nhất khiến mọi người nghĩ về Dương Trĩ như thế là do cậu hay cười.
Tuy cậu cười thường xuyên, nhưng chỉ có lần này là Trần Bách Kiêu vô cùng chắc chắn rằng, Dương Trĩ đang cười với mình.
“Sao hở ông thần học giỏi ơi? Ông có tham gia được không đấy?” Lớp phó thể thao sắp nói toạc cả mỏ, ngẩng đầu lên lại thấy Trần Bách Kiêu đang ngẩn ngơ. Cậu ta thở dài, lúc cậu ta sắp đi, Trần Bách Kiêu mới gọi cậu ta lại: “Được, tôi tham gia.”
Hôm thi đấu, thời tiết rất trong lành, nắng vô cùng chói chang. Chạy xong 3000m, Trần Bách Kiêu gần như sắp cảm nắng đến nơi, sau đấy còn bị nhức chân suốt một tuần, tất cả chỉ vì Dương Trĩ cười với anh.
Trần Bách Kiêu thức dậy vì những cái hôn của Dương Trĩ, cậu nằm tựa bên cạnh anh, tay ôm đầu Trần Bách Kiêu, đặt từng chiếc hôn lên mặt anh.
Trần Bách Kiêu vừa mở mắt ra là Dương Trĩ rướn lên cắn môi anh.
Sau khoảng 1-2 giây để phản ứng, Trần Bách Kiêu ấn lưng Dương Trĩ hôn lên môi cậu, nghiêng người đè cậu xuống giường.
“Mấy giờ rồi?” Giọng Trần Bách Kiêu rất khàn.
“Hơn 10 giờ, lúc em đi nấu cháo, anh vẫn chưa dậy,” Dương Trĩ sờ yết hầu Trần Bách Kiêu bằng ngón tay mình, “Anh yêu à, hình như anh hơi cảm rồi.”
Trần Bách Kiêu ngớ người vì tiếng “Anh yêu” này, anh nhìn Dương Trĩ không chớp mắt. Dương Trĩ bị anh nhìn chăm chú tới nỗi bật cười, hỏi: “Sao thế? Không thích em gọi anh như vậy à?”
Trần Bách Kiêu lắc đầu, lại túm cậu vào chăn hôn hít.
Dương Trĩ chốc chốc lại phát ra tiếng ư ưm, bị hôn tới độ đầu ngón chân còn run rẩy.
“Trần Bách Kiêu, anh thật là…” Dương Trĩ cũng chẳng biết nên nói gì, mặt đỏ lên, phát vào gáy anh, nghe chát một cái.
Dương Trĩ nói nhỏ hơn: “Phải làm sao đây, anh cứng quá này…”
“Ừ,” Trần Bách Kiêu khẽ rướn người gần hơn, hít sâu một hơi, “Kệ đi.”
“Hả?” Dương Trĩ cười, “Sao lại kệ?”
“Chẳng sao cả,” Trần Bách Kiêu rầu rĩ nói, “Không muốn làm em đau.”
Dương Trĩ nghe vậy, trái tim bỗng thấy chua xót. Cậu đáp ừm, đoạn nhấc chăn lên.
“Dương Trĩ… không cần đâu.” Trần Bách Kiêu túm hai cánh tay cậu, nhưng chẳng mấy chốc đã bị Dương Trĩ giãy ra.
Thời tiết ngoài cửa sổ rất đẹp, ánh nắng chói chang, như trong phòng lại vô cùng âm u.
Trần Bách Kiêu thở dốc khẽ khàng, từng khung cảnh lướt qua trong đầu đều là những hình ảnh từ sau khi quen Dương Trĩ.
Có cảnh cậu mặc đồng phục trường ngồi rất ngay ngắn làm bài tập nghe giảng bài, có cảnh cậu chạy bộ trên sân thể dục một hôm nào đó, có hình ảnh cậu không đeo máy trợ thính, và cả cảnh cậu cười với anh.
Khung cảnh nào Trần Bách Kiêu cũng thích vô cùng.
Ngón tay anh luồn vào tóc Dương Trĩ. Anh cúi đầu nhìn Dương Trĩ, rồi lại vuốt ve phần đuôi mắt đỏ lên của cậu.
Sau cuộc vui, Trần Bách Kiêu bế Dương Trĩ lên hôn cậu. Chưa hôn được mấy lần Dương Trĩ đã đẩy anh ra, tự chạy vào phòng tắm đánh răng rồi mới nhảy lên giường, ôm mặt Trần Bách Kiêu hôn anh tiếp.
“Hôm nay tụi mình làm gì đây?” Trần Bách Kiêu hỏi.
“Không biết nữa,” Dương Trĩ ngẫm ngợi, “Studio của bên em lắp xong hết rồi, giờ tụi em đều nhất trí là sửa chữa lại studio, để ra một chỗ còn live stream.”
“Ừ, em muốn sang đấy xem không? Anh có thể đi với em.” Trần Bách Kiêu nói.
“Được thôi,” Dương Trĩ đáp, “Tiện thể bên ấy còn mấy món em chưa dọn.”
“Dọn về nhà mình đi,” Ngón tay Trần Bách Kiêu quấn quanh lọn tóc của Dương Trĩ, “Về sau em cứ ở với anh, đừng về studio nữa.”
Hao phí cả buổi sáng trên giường, tới chiều hai người mới rề rà ăn gì đó, cùng tới studio của Dương Trĩ.
Lâu lắm không qua đây, Trần Bách Kiêu cũng không quen đường thạo lối lắm, Dương Trĩ nắm tay anh suốt quãng đường.
Studio quả nhiên đã sửa chữa xong xuôi, dấu vết thấm nước được tẩy rửa sạch trơn, bồn rửa tay cũng thay qua cái mới.
Trước kia lúc Trần Bách Kiêu đưa Dương Trĩ đi, Dương Trĩ cũng không ngờ mình lại ở nhà anh lâu như thế, nên cậu chỉ dọn những món thiết yếu đem đi, chứ thực ra rất nhiều áo quần của cậu còn để lại trong căn phòng tại studio.
Lúc Dương Trĩ thu dọn quần áo, Trần Bách Kiêu cũng vào theo. Tủ quần áo của cậu gần như chiếm hết nửa căn phòng. Mở cửa tủ ra, quần áo bên trong phong phú đủ màu, từ thời trang mùa Xuân đến trang phục mùa Đông, phân loại chồng xếp rất ngăn nắp.
Trần Bách Kiêu cầm bừa một cái lên. Đấy là một chiếc áo len màu trắng cổ chữ V. Chẳng qua lỗ đan rất lớn, gần như trống huơ trống hoác. Trần Bách Kiêu tưởng tượng hình ảnh Dương Trĩ mặc chiếc áo này, không khỏi nhíu mày.
“Anh đang nhìn gì đấy?” Dương Trĩ thò sang, ôm Trần Bách Kiêu từ đằng sau bằng một tay, tay kia túm áo anh.
“Cái này là do một nhà thiết kế bạn em tặng em, cậu ấy bảo thấy rất hợp với em…”
“Cái này mặc kiểu gì?” Trần Bách Kiêu hỏi vô cùng nghiêm túc, “Mặc riêng mình nó à? Hay phải mặc thêm áo nữa bên trong.”
Dương Trĩ phì cười, hỏi anh: “Anh thấy sao?”
“Anh thấy nên mặc thêm một áo nữa bên trong.” Trần Bách Kiêu đáp.
Dương Trĩ gật đầu hùa theo, lại hỏi anh: “Vậy nếu cho anh chọn, thì anh thấy thêm áo gì bên trong là hợp nào.”
Trần Bách Kiêu hơi ngoái đầu lại nhìn Dương Trĩ, nói: “Anh thấy là, nên mặc thêm áo giữ nhiệt.”
Dương Trĩ: “…”
(Quần áo giữ nhiệt bên Tàu trông như vầy)
“Mùa Đông vốn nên mặc áo quần giữ nhiệt mà.” Nói tới đây, Trần Bách Kiêu nghĩ đến gì đấy, tay mò vào trong áo len của Dương Trĩ, túm mấy lượt, hỏi cậu: “Sao em không mặc áo giữ nhiệt, sẽ lạnh đấy.”
Dương Trĩ cười gượng mấy tiếng, “Vậy anh có mặc hả?”
“Có chứ.”
Dù sao ở đây cũng chẳng có ai, Trần Bách Kiêu kéo vạt áo len của mình lên một đoạn, “Em xem.”
Đúng là có mặc thật.
Dương Trĩ kéo áo Trần Bách Kiêu xuống cho anh, đáp lấy lệ: “Em biết rồi, biết rồi…”
Cậu dứt lời là tính chạy, nhưng lại bị Trần Bách Kiêu túm cổ tay bắt về.
“Vậy em nói xem kiểu áo này nên mặc thế nào đi?” Ánh mắt Trần Bách Kiêu rất chính trực, như thể thực sự muốn thảo luận với Dương Trĩ về phương pháp mặc chính xác của loại áo này, khiến Dương Trĩ nhất thời nghẹn lời.
Lát sau, Dương Trĩ cười cười, giơ tay cởϊ áσ len của mình ra, nói: “Em mặc cho anh xem là anh biết liền thôi.”
Trong phòng đang bật điều hòa ấm, nên không lạnh tẹo nào, Dương Trĩ nhanh chóng tròng chiếc áo len này lên người mình.
Cũng chẳng khác xa tưởng tượng của Trần Bách Kiêu là bao, áo gần như đan rỗng, cổ V xẻ đến ngực Dương Trĩ, lộ hết cả xương quai xanh, ngoài cổ áo, thì phần eo là hở nhiều nhất. Thân áo cũng không dài, chỉ vừa đủ để che khuất eo Dương Trĩ.
(Kiểu áo len hollow out)
“Đẹp không?” Dương Trĩ cắn môi mình, mỉm cười nhìn Trần Bách Kiêu.
Sắc mặt Trần Bách Kiêu bỗng trở nên cực kỳ lạnh lẽo, giọng cũng trầm hẳn đi, anh nói: “Đẹp.”
Giây tiếp theo, anh ép Dương Trĩ vào sau cửa, lòng bàn tay vuốt ve eo cậu, nhìn đăm đăm vào mắt cậu: “Nhưng về sau chỉ được mặc thế này cho anh ngắm thôi.”
Dương Trĩ hơi ngửa mặt lên, họ bắt đầu hôn nhau.
Nụ hôn của Trần Bách Kiêu cũng thô ráp như chính bản thân anh, cánh tay Dương Trĩ đặt lên vai anh, ngón tay ngoắc vào trong.
Hôn một lát, môi Trần Bách Kiêu rời khỏi Dương Trĩ, anh lật cả người cậu lại, dùng ngón trỏ và ngón cái giữ cằm cậu, để đầu cậu nghiêng về bên này còn hôn anh.
Lúc há miệng thở, Dương Trĩ sẽ phát ra những tiếng rên nho nhỏ, thi thoảng cậu nhắm mắt lại, những ngón tay bị Trần Bách Kiêu giữ chặt cào nhẹ lên cánh cửa. Trần Bách Kiêu nhanh chóng cởi thắt lưng của mình bằng một tay. Đầu kim loại của thắt lưng đập xuống sàn nhà, phát ra tiếng keng chát chúa.
Gần một tiếng đồng hồ sau, Trần Bách Kiêu ôm eo Dương Trĩ, kéo cậu ngồi xuống mép giường. Anh cởi chiếc áo trên người Dương Trĩ ra bằng một tay, mặc lại cho cậu bộ đồ mà cậu vận lúc tới đây.
Vốn dĩ chỉ mất hơn nửa tiếng để dọn dẹp quần áo, nhưng Trần Bách Kiêu giở cái trò kia, nên gần đến giờ cơm tối họ mới gói ghém đồ đạc xong xuôi.
Trước khi đi, Trần Bách Kiêu lại kiểm tra áo quần của Dương Trĩ một lượt xem đã mặc tử tế chưa, không yên tâm kéo chỉnh lại cho cậu, ngón tay còn đυ.ng phải eo Dương Trĩ. Dương Trĩ nhạy cảm rụt lại, túm tay Trần Bách Kiêu quăng ra ngoài, oán giận nhìn anh: “Anh mạnh bạo quá đấy.”
“Anh xin lỗi,” Trần Bách Kiêu hôn lên trán cậu, “Vì cọ bên ngoài nên có lẽ anh phải thúc mạnh hơn…”
Trước khi anh kịp nói gì thêm, Dương Trĩ vội giơ tay bịt miệng anh lại. Cậu cực kỳ nghi ngờ là Trần Bách Kiêu hoàn toàn có khả năng phổ cập tri thức cho cậu bằng cái giọng điệu như thể chuyện chẳng liên quan gì đến anh.
“Được rồi được rồi mà, em đói quá chồng ơi.”
“Ừ.” Trần Bách Kiêu gật đầu, cầm thắt lưng của mình đi ra ngoài.
Lúc chờ thang máy ngoài cửa, anh lại cúi đầu, kề sát tai Dương Trĩ hỏi một câu: “Đùi em đau không?”
Ở riêng với nhau thì Trần Bách Kiêu nói gì cũng được, nhưng vừa ra đến ngoài là Dương Trĩ dễ thẹn lắm. Cậu che mặt Trần Bách Kiêu bằng một tay, đẩy anh ra xa, ngoài miệng nói: “Không đau không đau không đau…”
[HẾT CHƯƠNG 23]