Cẩm Nang Giả Ngoan Của Kẻ Điên

Chương 43

Lượng truy cập vào ban đêm trong kỳ nghỉ rất lớn, video của Phó Ngôn Vũ ngay lập tức bùng nổ trong Weibo khi vừa mới được tung ra.

Là một trong những diễn viên hạng nhất hiện nay, Phó Ngôn Vũ chưa bao giờ thiểu đề tài, chỉ là lần này đề tài thật sự quá bùng nổ.

Trong đoạn video của tài khoản marketing đều có đoạn Phó Ngôn Vũ dập đầu, ánh mắt mê ly trong lúc nuốt mây phun sương, nào có bộ dáng sáng sủa như trước màn ảnh, sự xấu xí bại lộ không thể nghi ngờ.

[Mẹ tôi ơi?! Phó Ngôn Vũ cắn thuốc?!]

[Paparazzi nào có năng lực như vậy, loại ảnh này còn chụp được???]

[Vãi cứt?!]

[Mọi người không biết sao? Phó Ngôn Vũ có nhiều quá khứ đen tối, sau lưng anh ta còn có kim chủ!]

[Đâu chỉ có vậy, mấy người cho rằng lúc trước Tiêu Diêu được lên hot search là ở đâu ra? Anh ta thì phải mình sạch sẽ, tất cả bôi đen đều là của người khác.]

[Mọi người có nhớ các nhà tài trợ lúc trước của Tâm Nhãn không? Nghe nói Phó Ngôn Vũ nói chuyện hơn một tháng cùng người ta, cuối cùng leo cây kí cho nhà anh ta, chậc chậc chậc.]

Cư dân mạng nhao nhao hóng drama, Phó Ngôn Vũ cùng weibo của phòng làm việc liên tiếp bị tấn công, không chỉ thể còn ảnh hưởng đến "Tiêu Diêu" đang phát sóng.

Không ít nhà đầu tư đè hot search xuống, thể nhưng tin tức này quá bùng nổ một cách khó hiểu, hơn nữa còn kẹt ở thời điểm trước và sau tết, không đè hot search xuống được.

Vừa thấy Phó Ngôn Vũ xảy ra chuyện, các loại bôi đen Phó Ngôn Vũ liên tiếp xuất hiện.

Cư dân mạng đều không khỏi choáng váng, dường như không ngờ trước kia Phó Ngôn Vũ là được thiết lập tốt đẹp đến thế nhưng sau lưng lại là người như vậy, cắn thuốc, đùa giỡn nhãn hiệu lớn, mua hot search bôi nhọ người khác, cho người khác leo cây... Tất cả việc xấu hoàn toàn bị lôi ra thông qua sự kiện lần này.

Sắc mặt Phó Ngôn Vũ tái nhợt nhìn phát ngôn trên mạng, tức giận hỏi người đại diện: "Không phải anh nói những thứ này có thể ngăn chặn sao? Đây chính là ngăn chặn mà anh nói à?"

"Chuyện này còn phải hỏi anh, lần trước tôi đã nói với anh phải tém tém lại, anh có đặt lời nói của tôi ở trong lòng không?" Ánh mắt người đại diện hơi trầm xuống: "Kết quả thì sao, anh không chỉ không bớt đi, trước khi lên show còn chạy loạn, lén lút liên hệ với người khác mua hot search bôi đen tôi đã không nói rồi, rốt cuộc anh có coi trọng danh tiếng hay không?"

"Tổng giám đốc Phương đâu? Anh liên lạc với Tổng giám đốc Phương, bảo anh ta giúp tôi. Tiêu Diêu vẫn đang phát sóng, anh ta bỏ nhiều tiền như vậy, sẽ không mặc kệ tôi." Phó Ngôn Vũ hoàn toàn không nghe vào tai: "Chuyện này vẫn có thể đè xuống, chỉ cần đè xuống, chúng ta nói là hot search bôi đen là do nhà cách vách mua là được..."

"Phó Ngôn Vũ, anh còn nhớ Tiêu Diêu đang trong thời gian phát sóng!"

Người đại diện cười lạnh một tiếng, cho anh ta xem tin nhắn của từng người liên lạc trong lịch sử trò chuyện: "Anh tự xem thử đi, chuyện này không đè được nữa, giờ anh nên nghĩ biện pháp bồi thường số tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ này đi. Trong khoảng thời gian này sẽ bị điều tra nghiêm ngặt, chuyện này đừng nói là công ty, ngay cả Tổng giám đốc Phương cũng không dám bảo vệ anh, anh cứ chờ bị phong sát đi."

Cùng lúc đó, quản lý y tế Dật Thành vì chuyện đột nhiên bùng nổ này mà phải tăng ca đến khuya.

Tổng giám đốc Dật Thành liên tiếp hỏi trách mắng nhiều quản lý, người phát ngôn xảy ra chuyện lớn như vậy, họ còn có rất nhiều kênh đều treo tuyên truyền liên quan đến Phó Ngôn Vũ, gặp phải loại chuyện này chỉ có thể thủ tiêu suốt đêm, nếu không sẽ mang đến ảnh hưởng hoàn toàn không thể lường trước được.

"Phó Ngôn Vũ Phó Ngôn Vũ, người này xảy ra vấn đề lớn như vậy, lúc trước là ai xét duyệt?"

"Ông chủ, người thúc đẩy kế hoạch của Phó Ngôn Vũ lúc trước đã từ chức mấy ngày trước."

"Cái này thì thôi không nói, lúc chúng tôi điều tra, những thứ này đều là bí mật xấu, minh tinh nào không có bí mật xấu, ai ngờ bí mật xấu này là thật?"

Có người đột nhiên mở miệng: "Chuyện này có phải do Trần Thị động tay không? Thời gian trước chúng ta từng có xung đột với bọn họ..."

"Không phải Trần Thị, trong khoảng thời gian này Trần Thị bận bịu xử lý nội bộ, chuyện lúc trước náo loạn cùng bọn họ dẫn đến mâu thuẫn, sau đó Trần Thời Minh cũng xử lý, chuyện này là do chúng ta làm không đúng, loại bút tích này trong giới giải trí không giống Trần Thời Minh làm."

"Không cần thiết, lúc trước thiếu chút nữa bọn họ cũng xảy ra vấn đề lớn, bùng nổ của Tâm Nhãn vốn là ngoài ý muốn."

Các quản lý Dật Thành đen mặt, mở cuộc họp từ xa cùng với những người khác, Phó Ngôn Vũ mang đến cho bọn họ quá nhiều phiền toái, lúc trước sau khi ký hợp đồng mới biết Phó Ngôn Vũ náo loạn không vui cùng Trần Thị, về sau Trần Thị cũng không chủ động gây khó dễ, ngoài đầu tư một bộ phim có cạnh tranh với Phó Ngôn Vũ cũng không có chuyện gì khác phát sinh.

Đúng lúc này, trong email của bọn họ đột nhiên nhận được một tin nhắn, cũng là nặc danh, hơn nữa bên trong đầy các ảnh chụp, còn có loại chuyện không ai biết.

Người đại diện của Phó Ngôn Vũ và nhà đầu tư, Phó Ngôn Vũ và một đại gia giải trí nào đó... Cùng với Tổng giám đốc Phương và Lâm Sĩ Trung.

Quả thật Trần Thị không cần phải làm những chuyện này, nhưng Lâm Sĩ Trung đã nhìn chằm chằm bọn họ rất lâu, nghĩ đến nhân viên từ chức cùng với Lâm Sĩ Trung yên lặng trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng không ngu.

"Lâm Thị...!"

Tập đoàn Trần Thị có thể nói là ồn ào huyên náo trong cuộc họp cuối cùng của năm trước, Trần Thời Minh mạnh mẽ giao ra một tập chứng cứ, trước mặt tất cả giám đốc chỉ trích một số lãnh đạo cấp cao dùng quyền làm việc riêng, thậm chí duỗi tay đến đoàn trợ lý của Trần Kiến Hồng ở trước mặt ông, chứng cứ đưa ra lúc ấy liền chỉ trích hai trợ lý, ngay cả trợ lý Tưởng Vũ Trạch cũng khó thoát tội.

Trợ lý Vu đứng trong phòng làm việc, nhìn một số điều tra viên đang lục máy tính làm việc của anh ta, anh ta không biết Trần Thời Minh nghi ngờ anh ta từ khi nào, rõ ràng tất cả mọi chuyện anh ta làm vô cùng sạch sẽ, có thể nói là hoàn toàn không lộ ra sơ hở, một số chứng cứ và dấu vết đã sớm bị anh ta xử lý sạch sẽ, nhưng bây giờ những chứng cứ này lại xuất hiện trước mặt công chúng, thậm chí Trần Thời Minh còn tìm được chứng cứ anh ta liên lạc với người đại diện của Phó Ngôn Vũ ở sau lung.

Sắc mặt anh ta tái nhợt nhìn Tưởng Vũ Trạch ở xa xa, ánh mắt người sau lạnh như băng, hoàn toàn không để ý tới anh mắt cầu xin của anh ta.

"Chuyện lần này liên quan rất lớn, Vu Kiệt còn có liên quan với hai hạng mục trước đó, chúng tôi suy đoán anh ta có liên hệ với một số công ty bên ngoài."

Đối mặt với lời nói của người khác, giọng điệu Tưởng Vũ Trạch bình thường: "Bên chúng tôi nhất định sẽ phối hợp, cần nộp tài liệu chứng minh, bên chúng tôi cũng có thể nộp."

Vu Kiệt mặt như tro tàn lắng nghe tiếng thảo luận xung

quanh, nhưng anh ta hoàn toàn không có cơ hội giải bày. "Anh Tưởng, anh giúp tôi... Tôi vẫn còn. " Vu Kiệt không

muốn buông tha, sau khi máy tính bị chuyển đi, anh ta

kéo Tưởng Vũ Trạch nhỏ giọng cầu xin.

Ánh mắt Tưởng Vũ Trạch nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu lạnh như băng: "Vu Kiệt, cậu thành thật im miệng cũng chỉ ngồi tù hai năm, nhưng nếu cậu không bịt kín miệng, cậu biết đấy, tôi có biện pháp để cậu ở trong đó không ra được."

Vẻ mặt Vu Kiệt cứng đờ: "Anh Tưởng, tôi..."

Tưởng Vũ Trạch lại nói: "Cậu cũng không muốn vợ con mẹ già bị bọn cho vay nặng lãi đòi nợ mỗi ngày chứ?"

Đối diện với ánh mắt của Tưởng Vũ Trạch, Vu Kiệt biết mình hoàn toàn xong rồi, nhược điểm của anh ta còn nằm trong tay Tưởng Vũ Trạch, đối mặt với kết quả như vậy anh ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Hơn nữa vì sự bại lộ của anh ta, có thể sẽ hại nhóm Tưởng Vũ Trạch kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ. Anh ta đã là đứa con trai bị bỏ rơi của Tưởng Vũ Trạch.

Giọng nói Vu Kiệt run rẩy: "Tôi biết rồi."

Lần này Tưởng Vũ Trạch bị dự án Phi Hoành liên lụy, để Trần Thời Minh duỗi tay vào nhóm trợ lý của Trần Kiến Hồng, Vu Kiệt bị phát hiện vẫn là chuyện nhỏ, mấu chốt nhất là vì chuyện này anh ta bị Trần Kiến Hồng trách phạt liên tục, trong nhóm trợ lý còn bị phát hiện ra hai người, có thể nói là tổn thất vô cùng lớn.

Sau khi rời khỏi văn phòng, anh ta nhận được một tin tức khác: "Anh nói cái gì? Phó Ngôn Vũ bại lộ rồi!?"

“Lần này tổng giám đốc Lâm cũng đầu tư không ít vào Tiêu Diêu, không phải để cho các người đè tin tức trước sao?" Giọng Tưởng Vũ Trạch hơi trầm: "Là ai thả chuyện này ra, điều tra cho kỹ vào."

"Chuyện này là vào tối hôm qua. Hoàn toàn không khống chế được, trước đó không lâu vừa mới đưa ra tin tức nói trong khoảng thời gian này phải kiểm tra nghiêm ngặt, chuyện này nổ ra lập tức bị nhiều người chú ý, không phải chúng ta có thể khống chế được." Người trong điện thoại lo lắng nói: "Toàn bộ tài khoản marketing trên mạng đều nhận được tin nhắn, nhưng là thư nặc danh, chúng tôi kiểm tra là email từ nước ngoài, ngoài ra không tra được bất kỳ tin tức nào, hoàn toàn không biết ai làm chuyện này."

Tưởng Vũ Trạch: "Tổng giám đốc Phương đâu, anh ta nói thế nào?"

"Tổng giám đốc Phương bị điều tra, có người theo Phó Ngôn Vũ tra đến bên kia, nói anh ta buôn thuốc trái phép." Người trong điện thoại muốn nói lại thôi: "Còn một chuyện nữa... Phía tổng giám đốc Lâm cũng xảy ra chút chuyện, không biết từ đâu Dật Thành có được tin tức, tra được đến tổng giám đốc Lâm. Dật Thành giống như chó điên, trực tiếp cắn chúng ta.”

Sắc mặt Tưởng Vũ Trạch khẽ thay đổi: "Làm sao có thể!?"

Quả thật Tổng giám đốc Phương có chút quan hệ với tổng giám đốc Lâm, nhưng giao tiếp của bọn họ luôn ẩn nấp từ trước đến nay, chuyện Phó Ngôn Vũ lần này cũng là Tổng giám đốc Phương toàn quyền làm việc.

Có thể nói Lâm Sĩ Trung hoàn toàn đứng ngoài cuộc, không có chuyện Dật Thành tra được Lâm Thị... Đối tượng trực tiếp nghi ngờ của họ hẳn là Trần Thị đang có mâu thuẫn mới đúng.

"Nhưng sự thật chính là như vậy... Dật Thành cho rằng là chúng ta sắp xếp để cho bọn họ ký hợp đồng với Phó Ngôn Vũ, hiện tại tin tức Phó Ngôn Vũ vừa xuất hiện, phía chúng ta hoàn toàn không cách nào chống đỡ. Anh Tưởng, tổng giám đốc Lâm giờ đang rất tức giận, kế hoạch lần này gây thiệt hại cho chúng ta rất lớn!"

Dật Thành chính là một con chó điên, ban đầu theo kế hoạch của họ hẳn là cắn nhau với Trần Thị mới đúng.

Nhưng mà lần này Trần Thị bình yên vô sự thoát thân, ngược lại chỗ bọn họ bị Dật Thành quấn lấy hoàn toàn.

Vào những ngày như thế này, đêm giao thừa đã đến.

"Chuyện Phó Ngôn Vũ náo loạn mấy ngày nay cũng không lắng xuống, chắc là anh ta đã chán nản rồi, em thấy cái gì mà mọi người đều đăng weibo lên án trách móc nghệ sĩ xấu xa bất lương. Cũng may lúc trước anh không ký với anh ta..." Nhan Khải Lân gọi điện thoại: "Tối nay anh muốn ra ngoài chơi không anh? Dù sao tối giao thừa chắc chắn nhà anh sẽ có một đống họ hàng đến chúc tết, ứng phó với những người đó không có ý nghĩa, anh anh còn đang nghe không?"

Trần Kỳ Chiêu nhìn cổ phiếu Lâm Thị giảm mạnh, tâm trạng sung sướиɠ mà tắt trang web: "Không ra ngoài, buổi tối ở nhà ăn Tết."

Năm nay nhất định sẽ không yên bình, Lâm Thị nổi lên xung đột cùng dự án Dật Thành, hoàn toàn xé rách mặt mũi, làm loạn đến vô cùng khó coi.

Trần Kỳ Chiêu vui vẻ ăn dưa trong đó, thỉnh thoảng còn khuấy chút nước đυ.c vào bên trong, nhìn trận lửa này càng lúc càng mãnh liệt.

Lâm Sĩ Trung cũng hết cách, năm trước còn đến chúc tết vào đêm giao thừa, năm nay không có chuyện gì xảy ra, đã chúc tết qua điện thoại.

Trần Kiến Hồng cúp điện thoại rồi nói: "Lần này lão Lâm gặp vấn đề rất lớn, chỉ sợ sẽ liên lụy đến hai tiêu chí năm sau."

Trần Kỳ Chiêu ở bên cạnh chêm thêm một câu: "Haiz, vậy chắc chắn năm mới bác Lâm sẽ trải qua không vui, nếu không hôm nào chúng ta cũng đến tận nhà chúc tết bác ấy? Quà tặng chúc Tết này rất chu đáo không phải sao?"

Trần Kiến Hồng liếc Trần Kỳ Chiêu một cái, người sau như không có việc gì chơi điện thoại di động, dường như là đang nói chuyện phiếm với ai.

"Kỳ Chiêu nói không sai." Ông mở miệng nói: "Lão Lâm không làm lễ mừng năm mới, lễ nghĩa vẫn phải chu đáo, Thời Minh, năm sau tìm một ngày lên nhà bác Lâm con ngồi một chút."

"Vâng." Tầm mắt Trần Thời Minh dừng lại trên người Trần Kỳ Chiêu, lực chú ý dừng lại trên trang điện thoại di động của cậu: "Trần Kỳ Chiêu, em đang yêu đương rồi à?"

Vừa dứt lời, Trương Nhã Chi cũng nhìn về phía Trần Kỳ

Chiêu: "Tiểu Chiêu? Thật hay giả, tại sao mẹ không thấy trong vòng tròn bạn bè của con!?"

Trần Kiến Hồng cũng hiếm khi để ý, tầm mắt cũng dừng lại trên người Trần Kỳ Chiêu: "Con cái nhà ai?"

Trần Kỳ Chiêu đang nói chuyện với Thẩm Vu Hoài liền run tay lên, trực tiếp nhấn một số biểu tượng cảm xúc gửi đi.

Trần Kỳ Chiêu: "..."

Cậu nhìn về phía Trần Thời Minh: "Anh nghe ai nói vậy?"

Ánh mắt Trần Thời Minh dừng lại trên điện thoại di động của cậu: "Nửa tiếng rồi, giao diện trò chuyện của em không đổi."

Trần Kỳ Chiêu lười để ý tới anh ấy: "À, em đang nói chuyện với trợ lý Từ."

Trần Thời Minh: "... Tiểu Từ có bạn gái rồi."

Anh ấy nói thêm: "Hơn nữa, avatar của anh ta không phải màu đó."

Trần Kỳ Chiêu liếc nhìn Trần Thời Minh một cái: "Anh rảnh lắm à?"

Rảnh quá không có gì làm nên nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện của cậu hơn nửa tiếng?

"Mọi người nói chuyện đi." Trần Kỳ Chiêu nói: "Con ra ngoài gọi điện thoại."

Thấy người đi ra ngoài, Trương Nhã Chi lên án nhìn Trần Thời Minh: "Có anh trai nào hỏi em trai mình như vậy không?"

Trần Thời Minh nhìn bóng lưng Trần Kỳ Chiêu biến mất ở cửa, lặp đi lặp lại: "Giao diện trò chuyện của em ấy không đổi thiệt mà."

Ngoài phòng gió lạnh vô cùng, Trần Kỳ Chiêu đi vào góc định gọi điện chúc Tết Thẩm Vu Hoài, vừa đi tới hoa viên, bỗng nhìn thấy chỗ gara sáng lên, mơ hồ nhìn thấy có bóng người đứng bên cạnh xe, hình như là lão Lâm tài xế.

Lão Lâm là tài xế nhà họ nhiều năm, lúc Trần Kỳ Chiêu có nhận thức, ông ấy đã làm việc ở nhà họ Trần, khi còn bé ra vào trường học đều là do ông đưa đón.

Vợ con lão Lâm qua đời năm xưa bởi vì ngoài ý muốn, sống cô đơn một mình, cho nên mỗi khi đón năm mới đều ở lại nhà họ Trần, đón năm mới cùng họ.

"Chú Lâm?" Trần Kỳ Chiêu hỏi một tiếng.

Bóng người nọ thấy thế quay đầu lại: "Cậu Hai đấy à?"

Trần Kỳ Chiêu đến gần nói: "Trời lạnh rồi, chú đừng bận rộn nữa, muộn giờ ăn cơm tất niên."

"Sắp xong rồi, nốt bên này là được rồi." Lão Lâm cầm cờ lê đứng lên, bên cạnh đặt một cái lốp dự phòng: "Hôm nay cậu Cả nói ngồi bên trái xe này hơi lắc, tôi vừa mới phát hiện quả thật lốp xe có chút vấn đề nhỏ, kịp thời thay rồi."

Lắc? Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu dừng lại trên phụ tùng ô tô xung quanh một lát: "Lốp bị bay khí?"

Trên tay lão Lâm dính không ít dầu động cơ, giải thích: "Trên đường cán phải đinh sắt, may mắn không xảy ra vấn đề lớn."

"Vậy chú làm tiếp đi." Trần Kỳ Chiêu gật đầu, cũng không đứng bên cạnh quấy rầy.

Cậu đi về phía vị trí của khu vườn, chỉ là vừa mới đi được vài bước đã nghe thấy âm thanh bên ngoài.

Lúc này, bên ngoài biệt thự xa xa truyền đến ánh sáng.

Trần Kỳ Chiêu thoáng ghé mắt, chúc Tết? Ai đến đây?