"Rút bớt nhiệt độ, thay đổi ngôn luận lừa gạt của acc marketing, chia sẻ văn án đếm ngược định ra của weibo." Trợ lý Vu hơi đứng thẳng.
Giờ phút này, anh ta không thể không nói ra cách giải quyết: "Đưa ra điều công chúng mong đợi, đẩy điểm mong đợi lên sản phẩm sắp ra mắt của Phi Hoành. Sau khi thả đại ngôn thì tuyên bố chính thức."
Trần Kỳ Chiêu nhìn anh ta: "Đúng không? Mục tiêu của chúng ta là thúc đẩy sản phẩm, không phải phối hợp tăng nhiệt độ cho minh tinh. Vừa lên mạng đã nhìn thấy mấy thứ làm phiền lòng này rồi."
Cậu nhìn về phía người phụ trách: "Biết cách giải quyết chưa? Nếu lại để cho tôi nhìn thấy ngôn luận đảo ngược như thế này thì tổ của các anh đừng hòng nhận được tiền lương tháng này."
Người phụ trách đương nhiên biết cách giải quyết: "Tôi lập tức đi sắp xếp."
Chuyện này không phải chỉ là rút nhiệt độ thôi sao? Ông chủ nói như thế nào thì cứ làm như thế đó.
Đợi người phụ trách đi, Trần Kỳ Chiêu vỗ vỗ vai trợ lý Vu: "Vẫn là anh đáng tin cậy, không hổ là người ở bên cạnh bố tôi. Chuyện này anh nhìn họ giải quyết ổn thỏa, có lẽ có thể làm tốt nhỉ?"
Vẻ mặt của trợ lý Vu hơi trầm xuống: "... Được."
Anh ta mở miệng nói: "Vậy, cậu hai, tôi đi Bộ Tuyên truyền xem thử tình hình."
Trần Kỳ Chiêu hài lòng, mỉm cười, huơ huơ tay, nói: "Đi đi, tối nay sắp xếp xe cho tôi. Tôi muốn quay về trường học."
Cậu nói xong thì quay người, làm ổ trên ghế sô pha trong phòng làm việc chơi điện thoại, không hề để ý đến những chuyện khác.
Trợ lý Vu liếc mắt nhìn người ăn không ngồi rồi trên ghế sô pha, mặt thâm trầm đóng cửa phòng làm việc lại.
Sau khi anh ta bỏ đi, Trần Kỳ Chiêu lại ngước mặt lên, dùng số điện thoại khác gọi điện thoại cho người khác: "Thủy quân anh mời cũng được đó. Fan giả cũng rất giống. Mấy ngày nay nghĩ cách quậy một trận trên mạng, dẫn hướng sự việc về phía Phó Ngôn Vũ, bức ép quan hệ xã hội bên phía Phi Hoành một chút."
Giọng nói của người đối diện vô cùng cởi mở: "Ông chủ, chuyện này không thành vấn đề, giá cả dễ thương lượng. Anh tìm chúng tôi là đúng rồi.
Những acc marketing làm thủy quân trong vòng giải trí kia chưa chắc đã bỏ nhiều công sức như chúng tôi đâu. Phục vụ năm đồng một bài của chúng tôi vô cùng chân thật, còn bao luôn giải quyết hậu quả. Đối với thông tin của khách hàng càng..."
Trần Kỳ Chiêu ngồi xếp bằng, sự ngây thơ và xúc động trên mặt tan thành mấy khói: "Bớt nói mấy chuyện này đi. Ngoài ra, lưu ý giúp tôi những tin tức trên mạng có liên quan đến Phó Ngôn Vũ. Giá cả cứ dựa theo lúc trước."
Đối phương sảng khoái đồng ý, sau đó cúp điện thoại.
Trong phòng làm việc lập tức yên tĩnh lại. Trần Kỳ Chiêu ngồi như có điều suy nghĩ, ánh mắt dừng lại ở tập tài liệu trên bàn làm việc. Vu Kiệt vẫn muốn khư khư giữ mình.
Chuyện nhắm vào Phó Ngôn Vũ, anh ta chỉ lượn vòng bên ngoài, trông dáng vẻ giống như muốn kịp thời rút lui. Cho nên, để cho loại người như anh ta làm quan hệ xã hội tạm thời của Phi Hoành thì không gì tốt hơn.
Vì để không bị tác động sau chuyện này, Vu Kiệt sẽ nghiêm túc hoàn thành.
Lâm Sĩ Trung muốn đặt bẫy, để người của Lâm Sĩ Trung đến dọn dẹp cục diện rối rắm. Chuyện này không phải rất thú vị sao?
Còn lại chính là đợi bên phía Phó Ngôn Vũ... Chuyện cho đến bây giờ, cục diện lớn như vậy, Lâm Sĩ Trung và Tưởng Vũ Trạch không còn cơ hội rút tay lại nữa.
Cậu hững hờ tự hỏi bố trí tiếp theo. Lúc nhấn mở wechat lại nhìn thấy vòng bạn bè hiện rất nhiều chấm đỏ. Nhìn một chút, căn bản là đám bạn bè xấu trước đến.
Lúc Trần Kỳ Chiêu đang định rời khỏi thì bỗng nhiên nhìn thấy Thấm Vu Hoài trong đồng tên kia.
Ánh mắt của cậu dừng lại, không bao lâu, một tin nhắn mới nhảy ra.
I- Thẩm Vu Hoài: Làm việc xong chưa?]
[- Chiêu: Làm xong rồi.]
[- Thẩm Vu Hoài: Có thể nhận điện thoại không?]
[- Chiêu: Có thể]
Trần Kỳ Chiêu vừa mới trả lời thì trên màn hình điện thoại lập tức nhảy ra yêu cầu kết nối điện thoại.
Nhẫn kết nối điện thoại, trong điện thoại truyền đến âm thanh va chạm nhẹ. Giọng nói của Thám Vu Hoài hơi có chút âm vang, dường như đang nói: "Anh mới ra khỏi phòng thí nghiệm. Bây giờ em đang ở nội thành hay về đại học 5 rồi?"
Trần Kỳ Chiêu: "Ở nội thành, đợi xe quay về."
Thẩm Vu Hoài nói: "Buổi tối có thời gian không? Trước đó có nói bạn bè trong phòng thí nghiệm muốn mời em ăn cơm, đúng lúc tối nay không có sắp xếp công việc, muốn hỏi thử xem em có rảnh không?"
"Có, tối nay em không có việc gì hết." Trần Kỳ Chiêu ngừng lại một chút, chú ý đến âm thanh sột soạt khác trong ống nghe: "... Anh Vu Hoài đang bận chuyện gì à?"
"Nghe thấy sao?" Thẩm Vu Hoài tắt loa ngoài, lấy điện thoại ra khỏi tủ quần áo, lúc đóng cửa tủ lại còn phát ra tiếng cót két. Anh quay đầu, kẹp điện thoại trên vai, vừa đi vừa cài ống tay áo sơ mi: "Lúc nãy ở trong phòng nghỉ thay đồ, bây giờ đang định đi ra ngoài. Ở chỗ nào trong nội thành? Anh đi đón em."
Trần Kỳ Chiêu bỗng nghe rõ âm thanh, giọng nói chậm nửa nhịp: "Ở bên phía thiết bị điện Phi Hoành. Em gửi địa chỉ cho anh nhé?"
"Được, vậy em gửi cho anh đi."
Cúp điện thoại, Trần Kỳ Chiêu gửi định vị qua.
[- Thẩm Vu Hoài: Nhận được rồi, khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến.]
Trần Kỳ Chiêu dứt khoát gửi tin nhắn cho trợ lý, kêu anh ta không cần chuẩn bị xe, lúc đi ngang qua phòng làm việc thì nhìn thấy người của tuyên phát đang tụ tập cùng nhau xử lý dư luận trên mạng.
Bên ngoài cửa thủy tinh, Trần Kỳ Chiêu hơi nheo mắt lại, nhìn thấy gương mặt tự kiềm chế, thận trọng của tên họ Vu kia đang dần dần sụp đổ. Tâm trạng lại tốt lên mấy phần.
Nhìn người khác tức hổn hển làm việc cho mình, thật thú vị.
Loại tâm trạng tốt này kéo dài rất lâu, cho đến khi nhận được tin đã đến của Thẩm Vu Hoài, Trần Kỳ Chiêu còn đang say sưa lướt bình luận trên mạng.
Cậu nhìn thấy trong xe của Thẩm Vu Hoài chỉ có một mình anh: "Bạn của anh đâu?"
"Họ đi xe khác, qua bên đó đợi chúng ta rồi." Ánh mắt của Thẩm Vu Hoài dừng lại trên người Trần Kỳ Chiêu.
Hôm nay, Trần Kỳ Chiêu chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu đen, có chút mỏng manh, cảng tôn lên màu da rất trắng của cậu. Ánh mắt của anh chỉ dừng lại trong chốc lát, sau đó đi vào trong xe.
Rất nhanh đã đến nơi. Lúc xuống xe, Trần Kỳ Chiêu mới cảm nhận được cơn gió lạnh ập đến.
Địa điểm liên hoan là một nông gia lạc ở vùng ngoại ô.
Không khí dân dã dày đặc, kéo theo nhiệt độ không khí cũng thấp hơn vài độ so với trong nội thành. Cậu vừa mới đóng cửa xe thì chợt nghe thấy giọng nói phía bên cạnh.
"Đón lấy." Thẩm Vu Hoài mở cửa sau xe, cầm một chiếc áo khoác ném cho Trần Kỳ Chiêu: "Buổi tối nhiệt độ xuống thấp. Em mặc áo khoác trước đi."
Trần Kỳ Chiêu giơ tay đón được. Thời tiết thật sự rất lạnh, cậu cũng không khách sáo nữa: "Cảm ơn anh Vu Hoài."
Lúc đến nơi dùng cơm, Trần Kỳ Chiêu bỗng chú ý đến bạn bè của Thẩm Vu Hoài.
Trong đó có một người cậu từng gặp, trước đỏ ở cổng sở nghiên cứu từng giúp đỡ một chút, còn lại chính là hai nam hai nữ, ngồi xung quanh một lò lửa, cười cười nói nói.
Nhìn thấy Trần Kỳ Chiêu và Thẩm Vu Hoài đến, mấy người nhiệt tình vẫy tay chào hỏi.
"Lái xe lâu rồi nhỉ, nào nào nào, uống chút canh gà ủ ấm đi."
Chàng trai trước đó giúp đỡ ở cổng sở nghiên cứu tên là Lưu Tùy. Lúc này, anh ta đang chào hỏi: "Kỳ Chiêu đúng không? Mau đến đây, canh gà mới nấu, canh đến lúc này uống rất ngon đó!"
"Cảm ơn." Trần Kỳ Chiêu và Thẩm Vu Hoài ngồi xuống, ánh mắt không tự chủ rơi lên những người này.
"Ấy, cảm ơn cái gì chứ! Chuyện đó có lẽ nên để chúng tôi cảm ơn cậu chứ. Chuyện số liệu của phòng thí nghiệm khiến cậu chịu thiệt rồi!" Cô gái mở miệng rất nhiệt tình: "Muốn ăn cái gì thì nói với chị. Lưu Tùy, menu đâu!"
Lưu Tùy nói: "Đến đây, đến đây, cái này."
Thói quen nhiều năm, khi ngồi chung với người khác, cậu đều sẽ vô thức thăm dò đối phương, nhưng những cô gái, chàng trai trẻ tuổi trước mặt này có chút khác biệt so với những người xã giao với cậu.
Họ nhìn rất bình thường, nói chuyện vừa nhiệt tình lại vừa thoải mái, cũng không cần Trần Kỳ Chiêu mở miệng tìm chủ đề, họ vô cùng biết cách xây dựng cuộc trò chuyện, nói từ trời nam đến đất bắc.
Trần Kỳ Chiêu đã quen biết với Thẩm Vu Hoài rất lâu. Kiếp trước, khi quen biết nhau đều bị sự nghiệp chiếm phần lớn thời gian, gặp mặt ăn cơm có lẽ đều là một hai tháng mới hẹn nhau một lần.
Cậu từng nghe Thẩm Vu Hoài nhắc đến đồng nghiệp, nhưng đây là lần đầu tiên ngồi cùng bàn, ăn cơm chung với các đồng nghiệp của Thẩm Vu Hoài.
Lưu Tùy còn đang gọi món ăn: "... Kỳ Chiêu có ăn gà dầu hành không? Gà dầu hành của nhà họ là tuyệt nhất đó!"
Thẩm Vu Hoài đột nhiên mở miệng nói: "Em ấy không ăn hành."
"Được rồi." Lưu Tùy: "Cái này không phải giống cậu sao? Vậy không kêu gà dầu hành nữa, chăm sóc cho các cậu một chút, nếu không thì lát nữa các cậu sẽ thèm chết."
Trần Kỳ Chiêu hơi khựng lại, đột nhiên nhớ ra bản thân từng thoáng nhắc qua không ăn hành. Ánh mắt của cậu dừng lại trên người Thẩm Vu Hoài, nhìn thấy đối phương hơi xắn tay áo lên, giúp đỡ người bên cạnh thu dọn đồ đạc. Cả người tựa như dịu dàng hơn.
Cậu không kiềm được nhìn thêm vài lần, cuối cùng mới cúi đầu xuống.
Đúng là rất tốt... Nếu như kiếp trước Trần Thị không phá sản, cậu nghiêm túc học xong đại học, thì có lẽ cuộc đời của cậu là một ngã rẽ khác rồi.
Cậu suy nghĩ không có mục đích, nhưng rất nhanh đã bác bỏ suy nghĩ này.
Kiếp trước cậu rất tệ, ai lại chấp nhận làm bạn với cậu chứ. Tốt nghiệp xong có lẽ cũng sẽ đường ai nấy đi, cũng chỉ còn một mình Thẩm Vu Hoài.
Thẩm Vu Hoài hơi nghiêng đầu, chú ý đến Trần Kỳ Chiêu ngồi bên cạnh. Ánh mắt không tự chủ đặt lên người cậu, nhìn mặt cậu, nhìn cậu mặc áo khoác của mình.
Áo khoác bông màu vàng ấm mặc trên người Trần Kỳ Chiêu, ống tay áo hơi dài được đối phương cẩn thận kéo lên, lộ ra cổ tay với khớp xương hơi lồi.
Thật ra, Trần Kỳ Chiêu rất gầy, nhìn kỹ có thể nhìn thấy gân xanh hiện rõ trên lưng bàn tay của cậu.
Một người trông không có chút sức lực bộc phát nào lại có thể chống đỡ hai người cao lớn như Hà Thư Hằng ở cổng sở nghiên cứu.
Ánh mắt Thẩm Vu Hoài hơi trầm: "Muốn uống chút gì không?"
Trần Kỳ Chiêu lấy lại tinh thần, hơi do dự: "... Nước ngọt?"
"Nước ngọt đúng không? Haiz, vẫn còn trẻ mà." Lưu Tùy gọi nhân viên phục vụ đến: "Chúng tôi kêu rượu nước thứ hai. Lão Giang lái xe không uống. Vu Hoài, cậu cũng không uống đúng không? Ấy, thật ra uống cũng không sao. Tối nay gọi người chở thuê."
Thẩm Vu Hoài lại nói: "Không uống."
Trần Kỳ Chiêu nhìn người khác uống rượu, còn trước mặt cậu chỉ đặt một lon coca cola.
Lưu Tùy dường như chú ý đến ánh mắt của cậu, cười ha ha hai tiếng, đổ một chút vào ly của cậu: "Lần đầu tiên uống thì đừng uống nhiều, lỡ như say thì không tốt đâu."
"Nào! Cạn!"