Trần Kỳ Chiêu đánh giá người trước mắt không chút kiêng dè, so với dáng vẻ chật vật bẩn thỉu trong ngục giam ở đời trước, người này vẫn như trông ra hình người.
Tưởng Vũ Trạch, hiện là cánh tay đắc lực của Trần Kiến Hồng.
Năm nay hơn ba mươi tuổi, gia nhập Trần Thị từ lúc trẻ sau đó từng bước thăng tiến, cuối cùng ngồi vững ở vị trí trợ lý của Trần Kiến Hồng.
Tuy bề ngoài chỉ là một trợ lý, nhưng Trần Kiến Hồng buông tay giao rất nhiều chuyện cho anh ta luyện tập, địa vị trong tập đoàn không thấp, rất được Trần Kiến Hồng tán thưởng, nếu không có gì thay đổi thì tương lai có lẽ sẽ là một người có tiền đồ rộng mở trong tập đoàn.
Một người như vậy vốn phong quang vô hạn, nhưng lại sớm cấu kết với Lâm Sĩ Trung, sau đó gián tiếp trở thành người có lợi trong vụ phá sản của Trần Thị, nhanh chóng trở mình biến thành ông chủ của một công ty niêm yết.
Người này che giấu rất sâu, cũng đã làm rất nhiều chuyện.
Cuộc thanh tẩy lớn tầng trung của Trần Thị, trong số những người bị từ chức và bị truy tố có tận mấy người có chút liên quan đến Tưởng Vũ Trạch, nhưng trong tình huống như vậy, người này vẫn đã có thể phủi mình sạch sẽ thoát ra.
Lão hồ ly làm việc sạch sẽ, chưa từng dẫn lửa lên người mình.
Nhắc đến Tưởng Vũ Trạch, những chuyện có liên quan tới anh ta có quá nhiều rồi.
Lá bài lớn nhất mà Lâm Sĩ Trung bỏ vào Trần Thị chính là anh ta, những tên gián điệp thương mại hay nội gián khác nhiều nhất chỉ tính là binh tôm tướng tép, chỉ cần Tưởng Vũ Trạch còn ở đó thì những hiểm họa tiềm ẩn của Trần Thị sẽ luôn tồn tại.
Lúc Trần Kỳ Chiêu vừa sống lại, dòng thời gian đã bị rối loạn, nhưng nhờ trò chuyện với trợ lý Từ một thời gian cậu mới biết lúc này Tưởng Vũ Trạch vẫn chưa động tay, bên cạnh Trần Thời Minh vẫn coi như là trong sạch.
Nội bộ Trần Thị rắc rối phức tạp, Trần Kỳ Chiêu không thể nhớ rõ được nhiều người kiếp trước như vậy, nhưng cậu lại biết rất rõ Tưởng Vũ Trạch đã làm gì, một trong những mối họa tiềm lớn nhất chính là nhóm trợ lý của Trần Thời Minh.
Trong hai năm nữa, Trần Kiến Hồng sẽ rút khỏi chức vị và để Trần Thời Minh lên thay, Tưởng Vũ Trạch biết rất rõ, anh ta đã đưa người của mình vào nhóm trợ lý của Trần Thời Minh trên cương vị điều phối nhân sự.
Trong bàn cờ Lâm Sĩ Trung đã hạ, Tưởng Vũ Trạch chính là tướng quân.
“Kiến Hồng, hôm nay không tăng ca sao?”Trương Nhã Chỉ có chút bất ngờ khi nhìn thấy Trần Kiến Hồng trở về “Tiểu Tưởng cũng tới à?”
Tưởng Vũ Trạch lịch sự nói : “Chào bà chủ, làm phiền rồi.”
Trần Kiến Hồng gật đầu với Tưởng Vũ Trạch, sau đó kêu quản gia lên tầng lấy mấy phần tài liệu.
“Vậy cậu ở lại ăn trưa nhé? Thằng nhóc Thời Minh gần đây bận đến mức không cả về ăn cơm, vừa hay để tôi bảo lão Trương làm vài món.” Trương Nhã Chi nhiệt tình nói : “Không thì buổi trưa cũng chỉ có tôi và Tiểu Chiêu ăn thôi.”
Trần Kỳ Chiêu tắt màn hình điện thoại, ánh mắt không chút che giấu nhìn qua Tưởng Vũ Trạch.
Tưởng Vũ Trạch nghe vậy liền nhìn sang Trần Kỳ Chiêu đang ngồi bên cạnh, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt: “Cảm ơn bà chủ, nhưng tôi phải quay lại công ty sau khi lấy tài liệu.”
Quản gia nhanh chóng cầm túi tài liệu đến, Trần Kiến Hồng đưa cho Tưởng Vũ Trạch “Cậu ấy còn phải về công ty xử lý công chuyện."
Tưởng Vũ Trạch gật đầu, lấy tài liệu xong lập tức rời đi.
Giống như một cấp dưới trung thành và chăm chỉ, khiến người ta không thể chỉ ra lỗi nào ở anh ta.
Trần Kiến Hồng chú ý tới ánh mắt Trần Kỳ Chiêu dừng ở ngoài cửa, hỏi: “Con biết cậu ấy à?”
Nghe vậy, Trần Kỳ Chiêu nhìn qua Trần Kiến Hồng, sau đó thản nhiên dựa vào trên sô pha: “Con không biết, nhưng nhìn bề ngoài con thấy không thích.”
“Giờ còn biết cả xem tướng à?” Trương Nhã Chi cười khi nghe được lời cậu nói “Mắt nhìn người kén chọn như thế, sau này tìm vợ thì phải làm sao? Con cũng không thể vừa nhìn đã nói không thích chứ?”
“Tiểu Tưởng làm việc có chừng mực.” Trần Kiến Hồng không vì chuyện này mà không vui, lại còn nói thêm vài câu: “Bình thường không có lớp thì đừng ở trường, đến công ty xem thử đi, để bổ nhờ Tiểu Tưởng chỉ bảo cho.”
Trần Kỳ Chiêu nở nụ cười: “Anh ta rất giỏi sao?”
Trần Kiến Hồng: “Đủ để dẫn dắt con.”
“Vậy tốt quá.” Trần Kỳ Chiêu gõ móng tay lên màn hình điện thoại, vẻ mặt cà lơ phất phơ: “Bố nói đấy nhé, nếu con đến công ty, bố phải nhờ anh ta dẫn dắt con, con không muốn ai khác.”
Trần Kiến Hồng ngồi bên cạnh nghe Trần Kỳ Chiêu nói lời này, chỉ nhàn nhạt đáp một câu: “Tiền đề là con có thể chuyên tâm vào việc kinh doanh, nếu không thì có tìm mười người dẫn dắt con kết quả cũng vậy.”
“Cái thằng nhóc này, vừa nói không thích vẻ ngoài của người ta xong, bây giờ lại đòi người ta dẫn dắt.” Giọng Trương Nhã Chi mang vài phần dung túng nói: “Nhưng mà cũng đúng, con nên đến công ty xem thử đi, sau này muốn tiếp quản sự nghiệp gia đình cũng có thể dễ dàng thuận tiện hơn.”
“Con biết rồi.” Giọng điệu của Trần Kỳ Chiêu vẫn như cũ, nhưng ánh mắt có vài phần âm u khó nhận ra.
Đúng vậy, rất giỏi, giỏi như vậy mà không biết điều, thật đáng tiếc.
Ánh mắt Trần Kiến Hồng dừng lại trên người Trần Kỳ Chiêu hồi lâu, một lúc sau mới chú ý tới trên bàn có một cái hộp khá cao: “Ai mua đây?”
Trương Nhã Chi nói: “Tiểu Chiêu mua về đo huyết áp đấy.”
Bà nói xong bèn lấy thiết bị đo điện tử từ trong hộp ra: “Nào, Tiểu Chiêu vừa nãy cũng nói bảo ông đo thử.”
Trần Kỳ Chiêu nghe Trương Nhược Chi nói vậy, cậu nghĩ nếu người này nghe lời biết đo thì tốt rồi.
Trần Kiến Hồng trông thì như không làm sao, nhưng thực ra ông kiêu ngạo không chịu khuất phục, bây giờ tuổi tác cũng cao rồi, đến lúc cần đi theo dự án cũng theo, người trẻ tuổi thức khuya mà ông cũng thức cùng.
Nếu nói thẳng trước mặt ông là ông mắc ba “cao”, chắc chắn sẽ khiến Trần Kiến Hồng không vui.
(*Ba cao là huyết áp cao, mỡ máu cao (máu nhiễm mỡ, tăng lipid máu), đường huyết cao (tăng đường huyết, tiểu đường))
Quả nhiên, Trần Kiến Hồng thấy vậy khẽ nhíu mày: “Đang yên đang lành mua thứ này làm gì?”
Trần Kỳ Chiêu nghĩ bố nên uống bớt rượu, thức đêm đi, có lẽ con sẽ không mua thứ này, chỉ vì muốn bố sống lâu hơn thôi mà.
Hiếm thấy là hôm nay cậu lại không vì lời nói của Trần Kiến Hồng mà tức giận, hoặc đúng hơn là do đã sớm dự đoán được người này sẽ nói gì nên cậu cũng không ngạc nhiên chút nào.
Cậu nghĩ vu vơ, có lẽ giận dỗi cãi vã sẽ thoải mái hơn với cậu, giống như một thanh niên lỗ mãng, chất vấn Trần Kiến Hồng tại sao không cố gắng trận trọng sức khỏe, nhưng lại nghĩ đến cuối cùng người này đã chết vì xuất huyết não, cậu lại không nói những lời cay nghiệt ra miệng mà lựa chọn im lặng.
Trương Nhã Chi khẽ liếc nhìn Trần Kỳ Chiêu, bà biết con mình gần đây rất quan tâm đến sức khỏe của vợ chồng bà, có lúc không nói rõ, nhưng mọi việc đều giao cho lão Trương.
Bà cũng nghe lão Trương kể rằng Trần Kỳ Chiêu thỉnh thoảng sẽ gọi điện về nhà sau giờ học hỏi thăm thói quen ăn uống ngủ nghỉ của vợ chồng bà mà không hỏi gì khác.
Nhưng Trần Kỳ Chiêu chưa bao giờ nói những chuyện này.
“Đồ con mua về mà ông nói cái gì vậy? Không phải vì sức khỏe của ông sao? Lúc trước ông còn nói có hơi chóng mặt mà?” Ánh mắt Trương Nhã Chi mang vài phần trách móc, bà nói với Trần Kiến Hồng: “Ý tốt của con, ông bớt nói đi.”
Nghe Trương Nhược Chi nói vậy, Trần Kỳ Chiêu bất giác ngẩng đầu lên.
Trần Kiến Hồng chú ý tới động tác nhỏ của Trần Kỳ Chiêu, mặc dù cậu ngẩng đầu xong lại nhanh chóng củi đầu xuống.
Trước đây ông không nghĩ tới Trần Kỳ Chiêu có thể chu đáo như vậy, cũng không nghĩ tới đứa con này lại biết quan tâm đến sức khỏe của hai vợ chồng họ.
Ông hiểu rất rõ đứa nhỏ này, qua loa bất cẩn, không có tính kiên trì làm việc, ra ngoài xã hội sớm muộn gì cũng sẽ bị lừa.
Lần này, chuyện của Tần Hành Phong đã khiến thằng bé bị tổn thất lớn, ông tưởng rằng con mình sẽ có thể tăng khả năng ghi nhớ và biết suy nghĩ chút, nhưng nhìn thấy cậu vẫn thản nhiên như mọi khi, trong lòng lại có vài phần hận rèn sắt không thành thép.
Nhưng vừa rồi, ông vẫn nhạy bén nắm bắt được những thay đổi tâm trạng trong một khoảnh khắc của Trần Kỳ Chiêu.
Trần Kỳ Chiêu còn đang nghĩ đến chuyện Trần Kiến Hồng chóng mặt, cậu chưa từng nghe đến chuyện này, hỏi chú Trương cũng chưa thấy nhắc đến.
Cậu đang nghĩ cách mọi thêm thông tin từ miệng Trương Nhã Chi thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Trần Kiến Hồng.
“Vậy thì đo đi.” Trần Kiến Hồng cầm lấy thiết bị đo trong tay Trương Nhã Chi “Có giống với thiết bị đo huyết áp bình thường không?”
“Cũng na ná.” Trương Nhã Chi nhìn Trần Kỳ Chiêu không hề động đậy ở bên cạnh, nháy mắt với cậu: “Nào, để Tiểu Chiêu đo giúp bố nó nhé.”
Trần Kỳ Chiêu thả lỏng bàn tay đang hơi nắm chặt ra, nhanh chóng đứng dậy đi tới giúp đỡ.
Trần Kiến Hồng nhìn đứa con trước mặt, luôn cảm thấy qua một thời gian không gặp, dường như đứa nhỏ đã thay đổi rất nhiều.
“Gần đây...” Ông vừa mới mở miệng nói hai chữ, lại bị Trần Kỳ Chiêu đột nhiên cắt ngang.
“Trật tự.” Trần Kỳ Chiêu cúi đầu giúp ông cố định đai băng, không nhìn ai: “Lúc đo huyết áp, bác sĩ không dặn bố là không được nói sao?”
Nói xong, cậu lại nói thêm: “Duỗi thẳng tay ra.”
Trương Nhã Chi ở bên cạnh che miệng cười: “Đúng vậy, phải duỗi thẳng tay.”
Trần Kiến Hồng: "..."
Ông đột nhiên cảm thấy huyết áp hơi cao.
Kết quả kiểm tra huyết áp rất nhanh đã xuất hiện, quả nhiên là huyết áp của Trần Kiến Hồng hơi cao, hoặc đúng hơn là không phải hơi cao, mà đã hơn mức bình thường ở độ tuổi của ông.
Trương Nhã Chi kinh ngạc: “Kiến Hồng, số đo của ông hơi cao đó...”
Trần Kiến Hồng tự tháo đai đo, giọng điệu bình thường: “Ở tuổi của tôi nó thể.”
Quản gia Trương cũng nói: “Thưa ông chủ, tuổi tác không phải mấu chốt, hơn nữa quả thực số đo của ông là quá cao."
Kết quả mà Trần Kỳ Chiêu lo sợ nhất chính là một người bình thường không có vấn đề gì lớn, nhưng một khi xảy ra chuyện gì thì chẳng còn mạng nữa.
Nhìn thấy kết quả này, cậu bất giác thở phào, giọng điệu nói chuyện cũng không khỏi có chút giãn ra: “Cao quá, số đo của bố những 160 rồi mà vẫn nói không sao à? Phải gọi bác sĩ lấy thuốc hạ huyết áp để kiểm soát nó thôi.”
Trần Kiến Hồng nói không sao, nhưng Trương Nhã Chi phớt lờ ông, gọi điện luôn cho bác sĩ.
Trần Kỳ Chiêu tiện thể chuyển lời cho Trương Nhã Chi, nói: “Cần phải điều tra nguyên nhân gây ra bệnh cao huyết áp, tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.”
Trần Kiến Hồng gần đây rất bận, không có thời gian: “Lấy ít thuốc huyết áp là được rồi.”
“Được cái gì mà được? Huyết áp cao có thể dẫn đến nhồi máu não và đột quỵ đó.” Trương Nhã Chi rất kiên định. “Không được, chuyện này ông nhất định phải nghe tôi, lão Trương đi sắp xếp đi. Ngày mai chúng ta sẽ đi bệnh viện để khám sức khỏe.”
Trần Kiến Hồng đau đầu nhíu mày: “Vậy đợi mấy ngày nữa đi, gần đây có rất nhiều việc, tuần sau tôi còn phải đi dự tiệc nên không có thời gian”
“Tiệc gì?”
Trần Kỳ Chiêu hỏi: “Để Trần Thời Minh đi không được sao? Bố vẫn phải tự mình làm hết mọi việc à?”
Trương Nhã Chi giải thích cho cậu: “ Tổ chức ở chỗ mà mẹ dẫn con đi đó.”
Trần Kiến Hồng nói: “Bữa tiệc từ thiện do nhà họ Lâm tổ chức.”
Trần Kỳ Chiêu sửng sốt một chút: “Nhà nào ạ?”
“Là nhà của bác Lâm con.” Trần Kiến Hồng không để ý đến vẻ mặt của Trần Kỳ Chiêu, ông đặt lại máy đo huyết áp vào trong hộp: “Hồi nhỏ con vẫn hay đến nhà bác chơi đấy, mới mấy năm không gặp mà con quên cả bác con rồi à?”
Trần Kỳ Chiêu vô thức cử động ngón trỏ, đôi mắt cụp xuống ẩn chứa cảm xúc không thể lộ ra.
Cậu kéo môi dưới, che giấu sự tàn nhẫn và hưng phấn lan tràn khắp tứ chi, mỉm cười nói: “Bác Lâm à... sao con có thể quên được.”
Lâm Sĩ Trung, cậu nhớ rất rõ.