Cẩm Nang Giả Ngoan Của Kẻ Điên

Chương 12

Đúng thật là lại gặp mặt, hoặc là nói cũng không gặp nhau được mấy lần, mà mỗi lần gặp cách ăn mặc của Thẩm Vu Hoài đều không giống nhau, ví dụ như hôm nay anh không đeo kính.

Thẩm Vu Hoài ăn mặc rất thoải mái, bên cạnh còn có một chiếc vali.

Đối lập với tình cảnh đêm muộn trong quán bar và trong cuộc gọi video, khi không đeo kính các đường nét đặc trưng của Thẩm Vu Hoài càng trở nên nổi bật hơn, làn da trắng nõn, ngũ quan điển trai, ngay cả nụ cười lúc nói chuyện cũng vô cùng tiêu chuẩn.

Người không quen biết với Thẩm Vu Hoài sẽ cảm thấy anh là một người khiêm tốn lễ độ, rất dễ dàng tạo ấn tượng tốt với người khác.

Nhưng một khi quen với Thẩm Vu Hoài rồi sẽ phát hiện đằng sau sự lịch thiệp của anh ấy chính là sự từ chối xa cách.

Tính cách của Thẩm Vu Hoài rất lạnh lùng.

Cửa của phòng ngủ đối diện còn chưa mở, hình như Thẩm Vu Hoài còn đang đợi ai đó.

Trần Kỳ Chiêu không để sự im lặng này diễn ra lâu, điều chỉnh lại giọng điệu, tìm một chủ đề thích hợp: "Trời nóng như này anh có muốn vào phòng ngồi điều hoà một lúc không?"

Chỉ là khi cậu vừa mới mở miệng, giọng nói than phiền liên tục truyền đến từ hành lang cách đó không xa.

"Mệt chết em rồi, thang máy của toà này dễ hỏng quá." Nhan Khải Lân thở hồng hộc kéo vali từ hành lang, vừa ngẩng đầu đã nhiệt tình chào hỏi Trần Kỳ Chiêu: "Anh!"

"Em có cầm chìa khoá phòng ngủ không?" Thẩm Vu Hoài nhận lấy vali: "Hành lý dọn xong hết rồi à?"

"Vẫn chưa đâu, đây mới được có hai vali thôi." Nhan Khải Lân lau mồ hôi, lấy thẻ phòng ra mở cửa: "Chỗ còn lại chờ có thời gian thì đi mua là được."

Ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu hơi dời đi, dừng ở trên người Nhan Khải Lân.

Cậu đột nhiên nhớ lại mấy hôm trước hình như Nhan Khải Lân từng nói với cậu sẽ nhờ người tìm quan hệ để chọn phòng ngủ cạnh phòng cậu.

Thẩm Vu Hoài đẩy vali vào, Nhan Khải Lân sáp lại nói chuyện với Trần Kỳ Chiêu: "Anh, sao tuần trước em mời anh ra ngoài ăn mà anh không trả lời em? Buổi sáng cũng thế, em còn tưởng buổi chiều anh mới đến trường đấy."

Tầm mắt của Trần Kỳ Chiêu dừng ở trên tay của cậu ta, hỏi: "Em không có tay à?"

Cả đầu của Nhan Khải Lân toàn là mồ hôi: "A?"

Giọng điệu của Trần Kỳ Chiêu không có chút dao động nào: "Không thể tự kéo hành lý của mình à?"

Nhan Khải Lân: "......"

Cậu ta tự kéo đó! Ba cái vali, tất cả đều do cậu ta tự mình bê lên!

Buổi sáng Nhan Khải Lân đã cố ý dậy sớm để dọn hành lý, nhưng không may xe cậu ta gọi lại bị tắc ở ngoài cổng trường, sống chết cũng không chen vào được, cậu ta chỉ có thể tự dọn hành lý mệt đến chết đi sống lại, vào trường rồi vẫn còn bị lạc, cuối cùng chỉ có thể nhờ Thẩm Vu Hoài giúp. Viện Nghiên cứu số Chín cách đại học S không xa, đúng lúc là thời gian nghỉ trưa, Thẩm Vu Hoài đang ở thư viện của đại học S nên cũng tiện đường qua đây giúp cậu ta.

Cả đời này cậu ta cũng chưa từng phải chịu tủi thân như vậy, trên đường thì bị kẹt xe, rồi còn phải dọn hành lý mệt đến sống đi chết lại.

Còn chưa kịp thở đã chỉ có thể vào phòng ngủ đi thu dọn hành lý.

Đến khi không dễ gì mới thu dọn hành lý xong, người cũng đói đến sắp ngất đến nơi.

"Em phải đi kiếm cái gì ăn cái đã, anh ăn trưa chưa?" Nhan Khải Lân hỏi.

Trần Kỳ Chiêu nói: "Vẫn chưa."

Nhan Khải Lân nói: "Vậy cùng đi đi, anh Hoài, anh quen thuộc đại học S như vậy thì dẫn bọn em đi ăn gì đấy ngon ngon đi."

Ban đầu Thẩm Vu Hoài còn đang xem điện thoại, nghe thấy vậy thì khoé mắt liếc nhìn Nhan Khải Lân một cái, giống như đang xác nhận lời nói của đối phương, cuối cùng dẫn hai người đến một nhà ăn nhỏ trong khuôn viên trường đại học S.

Ngày đầu tiên các sinh viên mới nhập học, nhà ăn chỗ nào cũng kín người, nhà ăn nhỏ ở một góc hơi hẻo lánh của trường lại khó được có được chỗ trống. Món ăn trông khá phong phú, chỉ có một duy nhất không được hoàn mỹ chính là đây là nhà hàng Trung Quốc, trong tiệm không có đồ uống, chỉ có các loại canh.

"Em đi mua trà sữa đây, các anh muốn uống gì?" Sau khi Nhan Khải Lân gọi món xong đứng dậy.

Thẩm Vu Hoài không uống, còn Trần Kỳ Chiêu nói thế nào cũng được.

Ngay sau đó trên bàn cơm cũng chỉ còn lại Thẩm Vu Hoài và Trần Kỳ Chiêu.

Trần Kỳ Chiêu vẫn chưa bao giờ tiếp xúc với Thẩm Vu Hoài vào thời điểm này, lúc cậu quen Thẩm Vu Hoài cũng đã là nhiều năm sau, khi đó Thẩm Vu Hoài lại càng trưởng thành cũng càng lạnh lùng hơn với bây giờ, hơn nữa nguyên nhân năm đó hai người quen biết phần lớn là do cậu lì lợm la liếʍ bám theo, mà hiện giờ cùng lắm cậu cũng chỉ được xem như một đàn em tầm thường đối với Thẩm Vu Hoài.

Ngay cả tìm đề tài nói chuyện cũng chỉ còn có hỏi thăm sức khoẻ mà thôi.

Lúc gọi món nhà ăn vẫn là viết tay kiểu cũ, không giống kiểu gọi món bằng mã QR thịnh hành mấy năm sau.

Trần Kỳ Chiêu viết món mà mình và Nhan Khải Lân gọi, ngẩng đầu nhìn Thẩm Vu Hoài: "Anh Hoài, anh muốn ăn gì ạ?"

Thẩm Vu Hoài nghe vậy thì lập tức nói tên món ăn.

Trần Kỳ Chiêu viết tên món ăn ra, vừa viết xong liếc thấy nhãn dán tinh tế trên thực đơn, thuận miệng hỏi: "Không thêm hành à?"

Thẩm Vu Hoài nghe được thì chợt ngừng lại.

Trần Kỳ Chiêu đột nhiên nhận ra mình nói lỡ miệng, cậu biết chút chút về khẩu vị của Thẩm Vu Hoài, lúc hai người có thời gian đi ăn chung anh sẽ luôn ghi chú một số món ăn không cho thêm hành lá: "Đồ ăn của em và anh gọi giống nhau, hình như trong nhãn dán của món này được cho thêm rất nhiều hành. Em không ăn nên cũng hỏi anh một chút."

Thẩm Vu Hoài nói: "Không thêm."

Trần Kỳ Chiêu đáp lại, ghi chú vào đồ ăn của Thẩm Vu Hoài.

Sắc mặt của cậu không đổi, nhưng ngón tay lại hơi che đi, gạch món ban đầu cậu gọi đi, ghi thêm "x2" vào sau món của Thẩm Vu Hoài.

Sau khi viết xong, cậu mới cầm thực đơn ra quầy tiếp tân.

Thẩm Vu Hoài ngồi cạnh cửa sổ, khoé mắt lại liếc về phía Trần Kỳ Chiêu đứng cách đó không xa.

Thời tiết đúng là rất oi bức, bởi vì nhân viên ra vào nhiều nên điều hoà của nhà ăn cũng không mát lắm.

Nhưng dù vậy, Trần Kỳ Chiêu vẫn mặc áo khoác.

Màu sắc chủ đạo của áo khoác là màu kaki, với những sọc trắng xanh ở hai cánh tay, mặc ở trên người có màu da trắng nõn như Trần Kỳ Chiêu có vẻ còn khiến cậu trông trẻ hơn. Hơn nữa cậu còn đội mũ, màu tóc trông rất mềm mại, nhìn từ xa cậu ấy đứng ở quầy lễ tân lại giống như một bạn nhỏ ngoan ngoãn, khác hoàn toàn với Nhan Khải Lân cứ bối rối là trốn tránh.

Vừa an tĩnh lại ngoan ngoãn, nói chuyện cũng không lớn tiếng.

Ánh mắt của Thẩm Vu Hoài dừng lại trên người Trần Kỳ Chiêu một lúc, sau đó đã thu lại trước khi cậu quay người.

Sau khi Trần Kỳ Chiêu gọi món xong trở về, còn chưa đợi cậu tìm chủ để nói chuyện để hóa giải xấu hổ, người lúc nào cũng im lặng như Thẩm Vu Hoài lại chủ động mở miệng.

"Vết thương trên cánh tay đã khỏi chưa?" Thẩm Vu Hoài hỏi.

"Đã khỏi rồi." Trần Kỳ Chiêu kéo ghế dựa ra ngồi xuống, nghe vậy cũng không nói nhiều, thoải mái kéo tay áo khoác lên cho anh nhìn.

Hơn một tháng rồi, vết thương trên cánh tay cũng đã cắt chỉ, chỉ để lại một vết sẹo. Trương Nhã Chi nhìn thấy vết sẹo đã nhắc cậu mãi, ngày nào cũng cầm lọ kem trị sẹo bà mang từ nước ngoài bắt cậu sáng tối đều phải bôi một lần. Sau khi tháo băng, vết sẹo vẫn hơi lớn, cậu cũng không phải người dễ đổ mồ hôi, vậy nên dứt khoát mặc áo khoác che lại.

Tay của Trần Kỳ Chiêu trắng vô cùng, trắng đến mức có thể thấy được mạch máu trên mu bàn tay một cách rõ ràng.

Trên cánh tay cũng không có nhiều lông tơ, lớp cơ bắp mỏng bao trùm trên cánh tay hiện rõ cách khớp xương, điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là vết dao kéo dài gần hết cánh tay kia, đến giờ vẫn còn có thể nhìn ra được vết đâm này nhìn kinh khủng đến như thế nào trước đó.

Thẩm Vu Hoài nhớ rõ lúc gặp được Trần Kỳ Chiêu ở bệnh viện, nam sinh không có chút sợ hãi nào, cho dù máu đang chảy xuống sàn nhà cũng chẳng có phản ứng gì, tận đến khi anh nhắc nhở mới nhận ra.

Lúc đó, hai người họ cũng chưa gặp nhau, chưa chắc Trần Kỳ Chiêu sẽ nhớ rõ anh.

Trần Kỳ Chiêu còn đang thắc mắc không biết tại sao Thẩm Vu Hoài lại đột nhiên hỏi về chuyện tay của cậu, bỗng nhiên lại nghe được điện thoại trong túi đổ chuông. Cậu vừa cầm lên nhìn thì nhận ra là trợ lý Từ gọi đến, lực chú ý của cậu bị dời đi ngay tức thì, tưởng là hạng mục của điện tử Nhuệ Chấn xảy ra vấn đề.

"Cậu Hai." Giọng nói của trợ lý Từ mang theo vài phần thăm dò: "Hiện giờ cậu vẫn đang ở trường học à?"

"Ừ." Ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu ngừng ở trên người Thẩm Vu Hoài một lát, sau khi anh khẽ gật đầu ý bảo không có việc gì, cậu cũng tiếp tục hỏi: "Hạng mục xảy ra vấn đề gì à?"

"Không phải." Trợ lý Từ liếc mắt nhìn cấp trên ngồi ở phía sau: "Cậu ăn cơm chưa?"

Trần Kỳ Chiêu không hiểu ra sao cả: "Anh có chuyện gì thì có thể nói thẳng."

Trợ lý Từ sắp xếp lời nói của mình một chút: "Đúng lúc sếp của tôi đang ở gần đấy, hỏi cậu có muốn đi ăn cùng không."

Trần Kỳ Chiêu càng khó hiểu hỏi: "Anh ấy có việc gì à?"

Trợ lý Từ liếc nhìn ông chủ của mình: "Không có gì đâu."

Đúng lúc họ vừa bàn công việc ở gần đó xong, ông chủ lại nhận được điện thoại của bà Trương Nhã Chi gọi đến, mới rẽ ngang qua gần đại học S đón người đi ăn cơm.

"Không cần đâu." Trần Kỳ Chiêu nói: "Nếu không có việc gì tôi cúp máy đây."

Trợ lý Từ còn định thuyết phục thêm hai câu, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng bíp dài.

Giọng điệu của Trần Thời Minh ngồi ở ghế sau vẫn bình thường: "Nó nói sao?"

Trợ lý Từ suy nghĩ một lúc, uyển chuyển giải thích: "Cậu Hai nói đi ăn với bạn cùng phòng rồi, bảo chúng ta không cần đến."

Sắc mặt của Trần Thời Minh cũng không có thay đổi gì, nhưng hiển nhiên có hơi bất mãn: "Nó ở ký túc xá một người, lấy đâu ra bạn cùng phòng?"

Trợ lý Từ: "Có thể là bạn ở phòng bên cạnh?"

Cho nên hai anh em có thể gọi một cuộc điện thoại hỏi nhau cho rõ ràng, tại sao lại còn phải làm khó người làm công như anh ta chứ!

-

Không lâu sau khi Trần Kỳ Chiêu nghe điện thoại xong, Nhan Khải Lân đã mua trà sữa về.

"Trường này cũng đông thật đó? Mua trà sữa thôi mà cũng phải xếp hàng lâu ơi là lâu luôn." Nhan Khải Lân đưa cốc trà hoa quả cho Trần Kỳ Chiêu, đúng lúc đồ ăn được đưa lên, ba người bắt đầu ăn cơm.

Có lẽ là do Nhan Khải Lân quá đói, hiếm khi yên lặng ăn cơm.

Đến khi ăn gần xong rồi, Thẩm Vu Hoài đứng dậy đi toilet, Nhan Khải Lân mới nói với Trần Kỳ Chiêu: "Anh, em đã hỏi thăm rồi, ở gần đại học S có hai quán bar lớn, cảm giác cũng không tệ lắm, lúc đó chúng ta đi xem xem."

Trần Kỳ Chiêu mới ăn một nửa: "Không phải trước đấy hai tuần mới bị anh trai bắt được à?"

"Sợ gì chứ, giờ em ở lại đây, kể cả đêm không về ngủ Thẩm Vu Hoài cũng không biết được, anh trai em cũng lấy đâu ra kênh tin tức nào nữa chứ." Nhan Khải Lân thấy Thẩm Vu Hoài không ở đây thì trưng ra vẻ mặt đắc ý, ở cùng với Thẩm Vu Hoài thật sự quá mất tự nhiên rồi, muốn nói gì cũng phải lo trước lo sau, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà cậu ta và anh Chiêu cũng chưa nói chuyện gì được với nhau.

Cậu ta lại nói: "Một buổi đi chơi gần như thế này muốn tổ chức được cũng chẳng dễ gì, nhưng đương nhiên cũng không thể đăng lên vòng bạn bè được, anh của em kết bạn với rất nhiều người á."

Trần Kỳ Chiêu nghe Nhan Khải Lân nói, xem điện thoại lại thấy tin nhắn của Tần Hành Phong nhắn lại.

Đối phương đã không kìm nén nổi nữa, nóng lòng mà cắn câu rồi.

Mắt cậu thoáng liếc qua nội dung tin nhắn, móng tay hơi dài chạm trên ảnh đại diện của Tần Hành Phong, ánh mắt lại sâu thêm vài phần.

Nhan Khải Lân còn đang hỏi: "Anh? Anh có thấy hứng thú không?"

"Được." Trần Kỳ Chiêu thu hồi ánh mắt, giọng điệu cũng trở nên vô cùng ngả ngớn: "Nhà anh có bãi đua ở vùng ngoại ô đấy, có muốn qua đó chơi một chút không?"

Trên mặt Nhan Khải Lân lộ ra vẻ hưng phấn: "Được!"

Cùng lúc đó, ở quầy tiếp tân của nhà hàng.

Thẩm Vu Hoài cũng không đi xa, anh đến quầy tiếp tân để thanh toán, trong lúc chờ đợi khoé mắt lại liếc nhìn hai người đang ngồi quay lưng về phía mình.

Người phục vụ nhanh chóng đem hóa đơn đến: "Xin chào, tổng cộng là 125 tệ ạ."

Thẩm Vu Hoài gật đầu, lại nhìn thấy chữ viết trên hóa đơn.

Chữ viết của Trần Kỳ Chiêu rất đẹp, nhưng lại trái ngược với vẻ ngoài của cậu, nước chảy mây trôi hào phóng rộng lượng, hẳn là đã cố ý luyện chữ.

Ánh mắt của Thẩm Vu Hoài chỉ dừng lại trên dòng chữ trong giây lát, lại lập tức chú ý đến dòng 'Cơm cánh gà chiên Coca', và mấy chữ không thêm hành được viết qua loa sau món ăn.

Nét chữ trước sau khác nhau, tâm thái của người viết cũng khác nhau.

Người phục vụ hỏi: "Bạn ơi? Bạn dùng thẻ học sinh hay là tiền mặt."

Thẩm Vu Hoài thu hồi ánh mắt, giọng điệu tự nhiên: "Tiền mặt."