Sự Ép Buộc Hèn Mọn

Chương 2: Sống lại

Tiếng ve kêu dả diết, mặt trời chói chang tỏa nắng xuống vạn vật, không khí mùa hạ vẫn luôn oi bức như thế.

Lục Doãn Chương mở mắt nằm trên giường nhìn trần nhà trắng quen thuộc, bên tai là tiếng quạt điện chạy đều đặn. Cậu không biết mình đang ở đâu? Tình hình hiện tại là như nào. Cậu nhìn thân hình nho nhỏ của mình, hoảng hốt tự vỗ vào mặt mấy cái. Đây là hiện thực hay là mơ?

"A Chương, con dậy mặc quần áo nhanh lên, trễ học mất thôi!"

Lưu Tuệ Tâm thấy con trai nghệch mặt nằm trên giường, cô bế cậu đi rửa mặt, sau đó thuần thục mặc đồng phục nhà trẻ vào cho cậu.

Lục Doãn Chương nhìn khuôn mặt trẻ đẹp của mẹ, tấm lòng nặng trĩu cuối cùng cũng thư giãn được một chút, ánh mắt dừng ở quyển lịch để bàn, thấy hôm nay mới là ngày 28 tháng 4 năm 20xx.

Lưu Tuệ Tâm thấy cậu vẫn còn ngờ ngệch, vỗ nhẹ vào mông cậu một cái, cười nói:

"Còn chưa tỉnh ngủ hả? Mau xuống ăn sáng thôi nào, hôm nay có món bánh mỳ kẹp thịt con thích đấy!"

Lục Doãn Chương lúc này mới bừng tỉnh, cong mắt cười sáng lạn:

"Vâng."

Sống lại rồi, sống lại vào thời điểm năm tuổi. Thật tuyệt vời, không còn điều gì tuyệt vời hơn việc mình được làm một đứa trẻ con vô lo vô nghĩ. Hơn hết, mọi thứ còn chưa xảy ra, Ngung Tịch vẫn chưa hình thành tâm lý bất ổn. Mọi thứ đều có thể cữu vãn.

Nhà chỉ có hai mẹ con, Lưu Tuệ Tâm là nhân viên văn phòng, cô đèo Lục Doãn Chương đến nhà trẻ bằng xe điện, sau đó hôn chụt một cái thật mạnh lên trán cậu mới thỏa lòng đi đến công ty.

Lục Doãn Chương cười đến không khép miệng được.

"Doãn Chương!" Vừa vào lớp học, Lục Doãn Chương đã thấy đứa trẻ mập mạp đáng yêu chạy về phía cậu.

"Nhìn nè, đây là ô tô bố tớ mới mua hôm qua, đẹp lắm đúng không?"

Lục Doãn Chương nhìn đồ chơi trong tay nó, thấy món đồ này lỗi thời và màu sắc cũng chẳng đẹp, nhưng cậu vẫn là đứa trẻ con năm tuổi, đành gượng cười:

"Wao, cậu sướиɠ thật!"

Nhóc mập sung sướиɠ cười hề hề, kéo tay Lục Doãn Chương ra ngoài sân. Lục Doãn Chương muốn nằm một chỗ nghỉ ngơi cười không nổi.

Một đám trẻ con thi nhau vây quanh nhóc mập, tò mò háo hức muốn chơi thử.

Nhóc mập tên là Đông Cường cầm lấy hai viên kẹo của đứa nhóc khác, đưa ô tô cho nó chơi một lúc.

Chiếc xe lăn bánh trên mặt đất, Lục Doãn Chương buồn cười nhìn đám nhóc đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ quan sát chiếc xe đồ chơi.

Lục Doãn Chương len lén trốn vào lớp nằm ngủ một lúc. Thế nhưng trong lớp quá ồn ào, lũ trẻ đùa nghịch không ngừng, chạy rầm rầm, Lục Doãn Chương ngủ chưa đã mắt cảm thấy mệt mỏi.

Cậu vươn vai, chẹp miệng, chờ đến giờ học.

Khoảng hơn năm phút sau thì trống vào giờ, lớp học thưa người bỗng chốc đông đủ, mỗi đứa nhóc ngồi tụ thành một nhóm, trò chuyện không biết mệt. Lục Doãn Chương ngồi cạnh Đông Cường đang không ngừng quảng cáo về chiếc xe mới của nó, cậu nhàm chán ngáp ngủ một cái.

Cô giáo rất nhanh bước vào lớp học, cô ổn định trật tự sau đó mới phổ biến nội dung.

Đám trẻ nghe lời cô giáo đứng dậy đi kê bàn, bê ghế. Lớp học lại ồn ào một lúc, tiếng bàn ghế va chạm tạo ra những âm thanh khó nghe.

Đúng lúc Lục Doãn Chương có thể yên ổn ngủ gục trên bàn thì ngoài cửa lớp cạch một tiếng.

Lục Doãn Chương ngẩng đầu nhìn, cả người cứng đơ không dám nhúc nhích. Cậu bé tóc đen như mực, mắt xanh da trắng. Nhưng gương mặt hắn không hoàn toàn giống người phương Tây, hắn là con lai, ngoại trừ đôi mắt và lan da trắng bật tông, dung mạo vẫn giống người phương Đông. Đôi mắt xanh dương kia đã tha thiết nhìn cậu biết bao lần, Lục Doãn Chương không thể quên được. Đó chính là Ngung Tịch, thiếu niên cậu lưu giữ trong tim.

Bọn trẻ xung quanh bật cười nhìn hắn bị cô giáo trách mắng vì đến muộn, quần áo nhem nhuốt. Hắn hơi cúi đầu làm mái tóc đen che đi đôi mắt xanh đẹp đẽ.

Cô giáo không làm khó hắn nữa, bảo hắn về chỗ ngồi.

Nhưng chẳng có đứa trẻ nào đồng ý ngồi cùng hắn. Lớp học chỉ còn hai ghế trống, một là chỗ ngồi ở góc lớp đang có bạn nữ ngồi, hai là chỗ ngồi cạnh một bạn nam phía bàn bốn gần cửa sau.

Cả hai đứa trẻ đồng loạt lên tiếng không muốn ngồi với hắn. Lớp học lại xuất hiện một trận bàn tán xôn xao.

Ngung Tịch chỉ đứng yên một chỗ, lẳng lặng không nói năng gì. Hắn đã sớm quen với việc bị xa lánh, kì thị, cái đầu đen cúi thấp hơn nữa, ánh mắt thủy chung nhìn đôi chân của mình.

Cô giáo thấy hắn cứ đứng mãi ở đây, lại nhìn đám trẻ đang tranh cãi, cô thở dài, không quan tâm.

Lục Doãn Chương lay người Đông Cường ngồi chơi ô tô ở bên cạnh, nói:

"Cậu sang ngồi với bạn kia đi, nhanh lên!"

Đông Cường khó hiểu nhìn Lục Doãn Chương, nó dại người ra, chần chừ không rời đi.

"Tiểu Chương không muốn ngồi cùng tớ nữa ư?"

Nhìn vẻ mặt sắp khóc của nó, Lục Doãn Chương hơi mất kiên nhẫn, cậu vỗ vai nó, chậm rãi nói:

"Ừ, cậu phiền vãi!"

Khuôn mặt tươi cười của Lục Doãn Chương khiến người khác nghĩ cậu không thể nào là người thốt ra lời vừa nãy được. Đông Cường sụt sịt cầm theo ô tô của nó chạy lên phía trước ngồi, lòng tự trọng của nó bị tổn thương!

Lục Doãn Chương mặc kệ nó, cậu chạy đến chỗ Ngung Tịch đang đứng, nắm lấy tay hắn, dắt về chỗ ngồi của mình trong con mắt ngạc nhiên của bạn bè đồng trang lứa.

Ngung Tịch cảm nhận bàn tay lạnh ngắt của mình được ủ ấm, hắn tròn mắt nhìn Lục Doãn Chương tươi cười dẫn mình ngồi xuống bên cạnh.

"Tớ là Lục Doãn Chương. Cậu phải gọi tớ là Chương Chương."

Kiếp trước Lục Doãn Chương nghe hắn kêu Chương Chương đến quen tai, giờ gặp Ngung Tịch nhỏ dễ thương như này, cậu muốn bắt nạt hắn chút chút.

Ngung Tịch hơi đỏ mặt, ngập ngừng nói:

"Ch-Chương Chương... Tớ là Ngung Tịch."

Thấy đối phương gật đầu một cái, nhẹ giọng gọi "Tiểu Tịch", đôi mắt sáng trưng nhìn mình không rời, miệng cười lộ ra hàm răng trắng sữa, chưa hề buông tay hắn. Đáy lòng Ngung Tịch tràn ngập cảm giác vui vẻ khó nói. Đây là lần đầu có người chấp nhận quen hắn, làm hắn có chút căng thẳng.

Lục Doãn Chương thì cảm thấy hắn dễ thương không thôi!

Có bạn tốt thì phải cùng nhau chia sẻ những điều tốt đẹp, Lục Doãn Chương móc trong túi áo ra mấy viên kẹo sữa vị dâu, thả vào lòng bàn tay hắn, nhe răng cười:

"Cậu ăn đi. Cái này là phần kẹo hôm nay của mình đó!"

Lưu Tuệ Tâm sợ cậu ăn nhiều kẹo sẽ sâu răng cho nên mỗi ngay đều chỉ cho cậu ba viên kẹo, bình thường cậu có làm nũng với cô, cô cũng nhất quyết chỉ cho cậu ba viên.

Lục Doãn Chương mười bảy tuổi vẫn thèm kẹo lắm, nhưng cậu thèm được thấy nụ cười của Ngung Tịch hơn. Ánh mắt xanh dương nhu hòa nhìn cậu, khuôn mặt hồng hào, cười rạng rỡ như nắng ban mai. Lục Doãn Chương nhớ cảnh mình ngất ngây con gà tây khi thấy hắn cười, rạo rực hết cả người.

Ngung Tịch chần chừ nhìn kẹo ở trong tay mình, nhét lại vào người Lục Doãn Chương.

"Tớ không ăn đâu."

Người kia nhịn ăn để dành cho hắn càng làm hắn cảm thấy bản thân như đang nợ cậu. Ngung Tịch căng thẳng ngồi trên ghế lén nhìn Lục Doãn Chương vẫn còn đang ngơ ngác ở bên cạnh.

Lục Doãn Chương định bụng giải thích với hắn lại bị tia lửa từ cô giáo bắn tới bèn co người ngoan ngoãn ngồi im. Cậu mỉm cười với cô, cầm bút bắt đầu giả bộ ghi ghi chép chép bảng chữ cái. Có trời mới biết Lục Doãn Chương vốn đang mất kiên nhẫn lắm rồi, muốn lật bàn hỏi Ngung Tịch tại sao lại từ chối nhận đồ của cậu hả?

Bài giảng của cô giáo chán ngắt khiến Lục Doãn Chương tập trung nghe được năm phút thì bắt đầu buồn ngủ. Cậu quyết định buông bút nằm ra bàn, nghiêng đầu nhìn Ngung Tịch đang chăm chú lắng nghe.

"Cậu có thể đừng nhìn mình nữa không?"

Ngung Tịch ái ngại đưa ra đề nghị.

Lục Doãn Chương cười hì hì, miệng lưỡi trơn tru trả lời:

"Tiểu Tịch đẹp nên mình mới nhìn đó!"

Khuôn mặt xanh xao của hắn lập tức đỏ lên, xấu hổ quay mặt ra chỗ khác, không nói năng gì. Lục Doãn Chương tưởng hắn bị mình chọc giận, cậu dịch ghế lại gần hắn, vươn người tới, nhỏ giọng:

"Xin lỗi, đừng giận mình nha?"

Thấy hắn còn cố tình ngồi ra góc bàn, Lục Doãn Chương trong lòng ngứa ngáy, cậu dùng sức mình kéo cái ghế đang như di chuyển ra xa này một lần kéo lại tạo ra tiếng động ken két.

Chưa kịp nói câu gì thì cô giáo đã đuổi cả hai ra ngoài hè đứng chịu phạt. Từ đầu đến giờ Lục Doãn Chương không thèm để tâm đến lời nhắc nhở của cô, một mực làm việc riêng trong giờ, gây mất trật tự, phải cho nhóc con này ăn trái đắng.

Lục Doãn Chương lẽo đẽo theo sau Ngung Đình trong tiếng cười nhạo của các bạn, cậu không quên trừng mắt tất cả một lượt sau đó mới ra ngoài. Lục Doãn Chương nhìn Ngung Tịch mặt mũi lạnh tanh chịu phạt, cậu hối lỗi chu mỏ xin lỗi nhưng hắn vẫn không thèm để ý tới cậu, mỗi lần cậu nhích gần một chút, hắn lại nhích sang nhiều chút. Lục Doãn Chương cảm thấy ăn được cái gì của thằng nhóc này cũng khó lắm đây.

Ngung Tịch hé mắt liếc trộm Lục Doãn Chương, lại nhìn quần áo trên người mình. Lục Doãn Chương rất sạch sẽ, còn hắn rất bẩn, cứ mỗi lần gần cậu, hắn sẽ cảm thấy cực kì tự ti, cực kì xấu hổ về bản thân. Tuy rằng hắn muốn có bạn bè, muốn chơi với Lục Doãn Chương nhưng nỗi ám ảnh trong quá khứ, những lời nói châm chọc hiện lên tâm trí hắn, nhắc nhở hắn đừng vấy bẩn người này. Một kẻ điên không cha nghèo hèn như hắn sao có thể không biết xấu hổ lân la Lục Doãn Chương.

Lục Doãn Chương không thể để tình hình tiến triển theo mức tồi tệ như vậy được, cậu bóc kẹo, cất vỏ vào trong túi áo, đút kẹo cho Ngung Tịch.

Vị ngọt của kẹo khiến Ngung Tịch bừng tỉnh nhìn cậu bằng hai con mắt to tròn ngạc nhiên.

Lục Doãn Chương biết mình sắp thành công dỗ ngọt hắn, nhe răng cười:

"Tha thứ cho mình nha tiểu Tịch. Xin cậu đó!"

Ngung Tịch không phản kháng được sự khẩn cầu tha thiết của cậu, gật đầu, nhưng người vẫn nép sang một bên, giữ khoảng cách với Lục Doãn Chương. Hắn sợ cậu hiểu lầm mình chảnh chọe, luống cuống lên tiếng:

"Tớ không giận cậu đâu."

Người này tốt đẹp đến thế, hắn không nỡ giận dỗi cậu, cũng không đáng được cậu xuống nước dỗ dành.

Được Lục Doãn Chương đối xử tốt thế này, đó đã là vinh dự của hắn. Ngung Tịch vui vẻ ăn kẹo của cậu, nghĩ mình cũng phải đáp trả lại đối phương, hắn không thể chỉ nhận cho riêng mình.

Lục Doãn Chương hăm he lợi dụng lúc đối phương không để ý choàng vai ôm hắn vào lòng, không biết xấu hổ cọ cọ mấy cái lên cái má trắng mềm của Ngung Tịch, rên lên vì sướиɠ.

Có trời mới biết cậu đã muốn véo cái mặt lạnh này lâu lắm rồi. Vừa trắng vừa mềm.

Ngung Tịch bị hành động đột ngột của cậu làm giật mình, hắn để tay chắn trước ngực, ngầm từ chối tiếp xúc của Lục Doãn Chương.

"Sao vậy hả? Sao tiểu Tịch lạnh nhạt với tớ vậy? Có phải cậu ghét tớ không? Hử?"

Tiểu Tịch mặt đỏ tai hồng cong lưng ôm bụng cười vì bị chọc lét, hắn có chút hờn dỗi nói:

"Không có mà. Tớ thích Chương Chương lắm."

Cậu là người bạn đầu tiên nắm lấy tay hắn, đồng ý làm bạn cùng bàn của hắn, cho hắn kẹo, cũng không ngừng trêu chọc rồi lại chủ động dỗ hắn. Ngung Tịch lần đầu trải nghiệm thứ cảm giác mới mẻ xa lạ này có chút lo sợ. Hắn sợ Lục Doãn Chương biết vốn chẳng tốt đẹp như cậu tưởng, hắn sợ Lục Doãn Chương biết mẹ hắn là người điên, hắn sống cùng người điên, tính cách kì quái của hắn sẽ khiến cậu ghét bỏ.

Dẫu sao hắn cũng tự thấy bản thân chẳng có chỗ nào tốt đẹp cả. Lớn lên trong sự bạo lực tàn khốc đến nỗi trở nên tự ti, không có cách nào đối diện với thế giới bên ngoài.

Những kí ức quá khứ hắn vẫn luôn ước gì nó chưa từng tồn tại, tất cả chỉ là một giấc mộng thôi.

Mới hưởng thụ sự quan tâm của Lục Doãn Chương một chút, hắn đã tham lam muốn chiếm toàn bộ sự chú ý của cậu rồi.

Lục Doãn Chương chớp mắt nhìn Ngung Tịch xấu hổ dựa vào lòng cậu, vui vẻ vuốt ve tấm lưng gầy của hắn. Cô giáo ở trong lớp nhìn thấy một lớn một nhỏ đang ôm ấp ngoài hiên, thầm nghĩ mình chưa đủ nghiêm khắc, vẫn còn đùa nghịch được cơ mà.

Cô là người hiểu rõ hoàn cảnh của Ngung Tịch nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua những hành động bắt nạt của bọn trẻ với hắn. Từ lúc hắn đến học, cô gặp mẹ hắn đúng một lần đầu năm, có một lần Ngung Tịch đánh nhau đến mức chảy máu đầu, cô hoảng sợ lo lắng mẹ hắn đến tính sổ mình, rốt cuộc sau đó cũng chẳng có ai đến.

Ngung Tịch là đứa trẻ không ai muốn.

Dần dà, cô cũng không để ý tới hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Còn đứa trẻ Lục Doãn Chương kia ngày thường ngoan ngoãn hoạt bát nhưng chưa đến mức nghịch ngợm như bây giờ, còn biết lựa người mà "thân thiết".

Tiết hai là tiết bọn trẻ thích nhất – giờ học thể dục.

Ngung Tịch ghét cay ghét đắng cái giờ này. Bởi vì hắn phải chơi với đám nhóc bắt nạt mình, bị đem ra làm trò tiêu khiển, bọn chúng bắt hắn leo cây lấy bóng, làm chân chạy vặt.

"Không có tụi tao thì không ai thèm chơi với mày đâu!"

Ngung Tịch rũ mắt, hắn nắm chặt lấy bàn tay của Lục Doãn Chương, lặng lẽ cười trong lòng. Giờ không có bọn mày tao cũng có người chơi cùng rồi.

Lục Doãn Chương chưa hề rời mắt khỏi hắn, cậu nhận ra Ngung Tịch đã thả lỏng với mình hơn rất nhiều, bèn kéo hắn vào chơi trò "quỷ ăn thịt người" với lũ trẻ. Tên cũng như game, người làm quỷ sẽ đuổi bắt đến khi nào túm được con mồi, biến nó thành quỷ như mình.

Hai đứa nhóc làm "quỷ" phối hợp rượt đuổi Lục Doãn Chương và Ngung Tịch đang nắm tay nhau chạy, hung ác nói:

"Mình muốn Ngung Tịch làm quỷ! Cậu ấy vốn là quỷ!"

Lục Doãn Chương tức tối quay đầu, vừa chạy vừa mắng:

"Mày mới là quỷ! Thằng nhóc xấu xí chạy chậm như rùa!"

Ngung Tịch sửng sốt trước lời nói của cậu. Hắn không ngờ một người hiền lành như Lục Doãn Chương lại biết mắng người, trông cậu rất... đáng yêu.

Khóe môi của Ngung Tịch cong lên, thầm nghĩ nếu hai người bị bắt, hắn sẽ bảo vệ Lục Doãn Chương, làm quỷ thay cậu.

Lục Doãn Chương lè lưỡi với thằng nhóc kia, nắm tay Ngung Tịch chạy đi. Cậu là thanh niên mười bảy rồi, mấy trò này đâu còn hứng thú, định bụng chỉ dẫn Ngung Tịch chơi đùa một chút chứ tên nhóc này trầm tính quá. Ai ngờ lại gặp hai đứa đáng ghét này, cậu phải dạy dỗ chúng một bài học mới được.

Hai con quỷ nhỏ không đuổi được hai người, thở hồng hộc nhất quyết vẫn không chịu bỏ qua.

Ngung Tịch sốt ruột nhìn Lục Doãn Chương toát mồ hôi hột, bảo:

"Chương Chương, đừng chạy nữa, để cậu ấy "ăn" tớ đi."

Lục Doãn Chương cay cú không chịu được, cậu lắc đầu:

"Không, chúng ta không thể thua! Tớ không làm quỷ, cậu cũng không làm quỷ."

Dáng vẻ cố chấp đến cùng của Lục Doãn Chương khiến Ngung Tịch hâm mộ vô cùng, hắn cảm thấy trong tim mình như có dòng nước ấm chảy qua.

Ngung Tịch với thể lực cao trời sinh dẫn Lục Doãn Chương chạy vòng vòng lẫn vào đám đông, đánh lạc hướng hai đứa kia.

Dù sao cũng chẳng có đứa trẻ năm tuổi nào đọ được ý chí chiến đấu của thanh niên mười bảy, hai đứa kia thở phì phò bỏ cuộc, lúc này mới đuổi bắt những người khác.

Hai chân Lục Doãn Chương mềm nhũn tựa vào người Ngung Tịch, kêu gào vì sự yếu kém của bản thân, mới chạy một lúc đã không đứng được rồi. Nhờ Lưu Tuệ Tâm hết mực cưng chiều mà con trai cô mới thiếu sức bền như vậy.

Ngung Tịch dìu cậu trốn dưới gốc cây bị che lấp bởi hàng cây nhỏ, giúp cậu lau mồ hôi, xoa lưng, điều chỉnh nhịp thở.

Lục Doãn Chương nháy mắt với hắn, tươi cười khen hắn mấy câu:

"Tiểu Tịch chạy thật giỏi, không có cậu thì tớ đã bị bắt lâu rồi!"

Ngung Tịch ngại ngùng ngoảnh mặt nhìn sang nơi khác, nhỏ giọng:

"Miệng Chương Chương cũng rất nhạy."

"Cậu đang trêu chọc tớ hả?" Lục Doãn Chương dí mặt vào Ngung Tịch, làm bộ làm tịch.

Ngung Tịch vén tóc mái đang làm vướng mắt của cậu, cảm thấy mình nói không sai, nhưng hắn vẫn cúi đầu xin lỗi cậu. Lục Doãn Chương ôm lấy hắn, cười lớn một trận. Ngung Tịch thấy cậu vui vẻ cũng vui lây, mặt hắn đỏ ửng, ngồi im để cậu ôm.

Lục Doãn Chương hỏi Ngung Tịch muốn chơi tiếp không, hắn liền nói với cậu:

"Chương Chương mệt rồi, chúng ta vào lớp đọc sách đi."

Này là chê bai cậu chứ gì? Tên này từ nhỏ đã thích đọc sách rồi sao? Nhưng cậu không thích đọc sách đâu...

Cuối cùng Lục Doãn Chương vẫn thỏa hiệp, cậu chống cằm lặng im nhìn dáng vẻ tập trung cao độ của Ngung Tịch. Lần này thì hắn không bảo cậu đừng nhìn hắn nữa rồi. Lục Doãn Chương gật gù nghĩ, mối quan hệ của bọn họ đang tiến triển rất tốt đẹp.

Không khí êm đềm tươi đẹp vì phá hủy bởi tiếng khóc ồn ào ở ngoài, Lục Doãn Chương quay đầu ra nhìn, thấy đứa nhóc kêu Ngung Tịch là quỷ bị một đứa trẻ khác đè dưới đất, đang lấy đá đập mạnh vào đầu nó.