Dùng chung nhà tắm? Thậm chí còn dùng chung nhà vệ sinh?
Kim Tử Duyệt chết lặng, cả người đứng im không nhúc nhích.
Khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu, tam quan trong chốc lát bị sụp đổ. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ anh nghĩ đến những người không thân không quen lại có thể dùng chung chỗ để nấu ăn, nhà tắm, ngay cả nhà vệ sinh cũng đi chung.
Lẽ ra anh phải nhận ra điều đó sớm hơn, sao mà tủ quần áo của cô có thể chứa một cái bếp chứ…nhưng nó lại quá mức tưởng tượng nên anh nhất thời quên sạch.
“Tôi..tôi đi mua ít cháo cho anh nha?”. Trương Mộ Li thận trọng hỏi.
“Không, chúng ta ra ngoài ăn”.
“Hả?”. Trương Mộ Li nâng giọng lên cao vài phần.
“Tôi mời”. Anh miễn cưỡng nói, Trương Mộ Li lập tức im bặt, chạy lại đỡ lấy Kim Tử Duyệt đang lảo đảo.
----
Hai ngày sau, Trương Mộ Li ngồi trong văn phòng, so với công việc chất đống cao như núi của cô thì những đồng nghiệp khác lại nhàn nhã cắn hạt dưa tán gẫu.
Tất cả người ở đây đều làm khó cô nhưng cô vẫn xuất sắc hoàn thành tốt công việc được giao. Cho nên năng lực của cô vẫn được nhận, thế nhưng một núi công việc lại đổ dồn qua cho cô.
Được nhìn nhận đúng là điều tốt, nhưng lại cảm thấy rất không công bằng, tại sao người thì cật lực làm việc đến cơm trưa cũng không có có mà ăn, còn có người thì rảnh rỗi chi vài chục ngàn cho một suất cơm trưa.
Nghĩ đến hôm trước, Kim Tử Duyệt nói xong, trực tiếp đưa cô đến một nhà hàng nổi tiếng đắt đỏ, người như anh ta, không cần hẹn trước cũng có thể ung dung đi vào. Món ăn gọi lên đều là cao lương mỹ vị, đủ cho năm người ăn, Trương Mộ Li bất giác đổ mồ hôi lạnh.
Sẽ tuyệt vời biết bao nếu đổi được bàn ăn này để lấy tiền thuê nhà của cô. Kim Tử Duyệt dùng hết sức bình sinh gắp đồ ăn vào bát cô, nhưng mình chỉ động vài miếng.
Thật là mất thời gian, rõ ràng kêu đói, nhưng cuối cùng chỉ ép mỗi cô ăn, còn bắt cô mang đồ ăn thừa về nhà. Anh còn đe dọa nếu cô không mang về, anh sẽ vứt hết đi. Nếu không vì sợ lãng phí thức ăn, cô cũng không mang về, vì cái phòng bé tí tẹo của cô làm gì có tủ lạnh mà cất cứ! Đúng là không hiểu nổi cách tiêu tiền của nhà giàu!
“Các cô nghe tin gì chưa? Tổng giám đốc và cô Mễ Lan đã đính hôn!”. Trong phòng không ngớt lời bàn tán, nhưng Trương Mộ Li chỉ nghe thấy mỗi câu này.
Trương Mộ Li nhìn chằm chằm vào màn hình, đột nhiên trong lòng lạnh đi, cô muốn nhấn Next thế nào lại thành xóa hết toàn bộ tài liệu.
“Đính hôn á? Một năm trước tôi nghe nói đã đính hôn rồi mà? Không biết đúng hay không, gần đây cũng chẳng thấy cô ấy đến tìm tổng giám đốc”.
Mễ Lan? Trương Mộ Li ngay lập tức nhớ tới người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy đỏ ngồi trên ghế sô pha ở nhà Kim Tử Duyệt. Cũng là lần đầu tiên cô gặp anh.
“Bọn họ chắc xảy ra chuyện gì ấy nhỉ? Nếu không sớm đã về một nhà rồi, lâu như thế cũng chả có động tĩnh gì”.
“Có xảy ra chuyện gì cũng không đến lượt cô quản, cho dù có thì cũng chưa đến lượt cô”.
Tiếng nói chuyện vẫn vang lên. Trương Mộ Li thất thần, nghĩ về ngày hôm đó. Kim Tử Duyệt muốn đuổi người phụ nữ tên Mễ Lan kia đi, hôm đó hai người họ ở cùng nhau, có lẽ xảy ra chuyện gì chăng?
Cô thở dài, chuyện đó có liên quan gì đến cô chứ? Cô nên làm gì với đống tài liệu này bây giờ?
Trong lúc những người trong phòng ồn ào tán gẫu, cánh cửa bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, tạo ra một tiếng động lớn. Ngay lập tức tất cả ánh mắt đều bị thu hút nhìn về phía cánh cửa.
Trương Mộ Li vẫn là người cuối cùng nhận ra có gì đó là lạ.
Sao đột nhiên yên tĩnh thế? Cô liếc mắt sang một bên, liền thấy Trưởng phòng Đĩnh đang cố gắng đứng thẳng, mồ hôi trên trán tuôn như mưa, biểu tình như mới gặp ma, trông rất buồn cười.
Trưởng phòng sẽ không vọt vào đây chứ? Trương Mộ Li nghĩ thầm.
Cô đang quẫn trí không biết làm thế nào để khôi phục dữ liệu mà cô hao sức mấy ngày mới hoàn thành, a, tìm thấy rồi! Trương Mộ Li giơ tay định nhấn nút.
“Cạch” một tiếng, một bàn tay mạnh mẽ đập vào bàn phím của cô, một dòng chữ không ai hiểu nổi chạy trên màn hình.
Cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt hung dữ của Kim Tử Duyệt, và đương nhiên anh ta cũng đang cố gắng hết sức để kiềm chế, nhưng cô đã quá quen với ánh mắt rực lửa đó.
“Tại sao lại trả lại những thứ tôi đã mua?”. Kim Tử Duyệt cố gắng kìm nén sự tức giận, nhưng vì văn phòng quá yên tĩnh, nên những lời anh nói ra người khác vẫn nghe rõ mồn một.
“Gì cơ?”. Trương Mộ Li ù ù cạc cạc khó hiểu.
“Đừng có giả bộ, vừa nãy người của công ty thiết bị điện máy gọi cho tôi, nói tôi đã hủy hợp đồng mua tủ lạnh và điều hòa. Cô giải thích đi”.
Trương Mộ Li suy nghĩ một lúc, đột nhiên “A” lên một tiếng rồi nói:
“Ý anh là những cái đó á hả?”.
Hôm qua sau khi tan làm, có người ở công ty thiết bị điện máy đến trước cửa phòng cô, mang theo hai chiếc hộp cát công rất lớn, yêu cầu cô ký nhận. Họ nói rằng một người đàn ông tên là Kim Tử Duyệt đã mua chúng, cô còn nghĩ đám người đó là bọn lừa đảo.
“Nhưng không phải tôi mua, đương nhiên tôi không ký được”. Vì chuyện này mà anh đến phòng làm việc của cô sao?
“Bọn họ không nói tôi mua những thứ đó cho cô à?”. Biết cô thích suy nghĩ lung tung, anh còn đặc biệt dặn kỹ, để cô yên tâm mà nhận, nào có ngờ khi cô biết còn trả lại nữa chứ!
“Tại sao người khác tặng cô quạt thì được, còn tôi thì không?”.
“Cái đó…”.
“Cứ coi như đó là phúc lợi của công ty đi. Hay cô cho rằng đồ của tôi không tốt à?”. Kim Tử Duyệt thấy cô ngay cả cảm động cũng không có, cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, càng lúc càng tức giận.
“Không! Tổng giám đốc..à không..ngài Kim..không đúng..Tử Duyệt!”. Trương Mộ Li nuốt nước bọt, lắp bắp nói,: “Ý của tôi là những thứ đó quá cao cấp, để ở chỗ tôi cũng vô dụng!”.
“Tại sao lại vô dụng? Chẳng phải đồ ăn cũng không có chỗ để, còn nóng gần chết đó à! Rõ ràng là cô không muốn nhận đồ của tôi!”.
“Nhưng mà phòng tôi rất bé, lắp tủ lạnh với điều hòa thì tôi không còn chỗ mà đi. Hơn nữa, chỉ riêng hai cái đó đã ngốn rất nhiều điện, tôi không trả tiền điện nổi đâu. Còn nữa nha, nếu quá tải điện, sẽ dẫn đến cháy nổ. Chủ nhà sẽ đá đít tôi đi mất!”.
Thấy cô thành khẩn trả lời, cũng không phải bộ dạng ghét bỏ anh, Kim Tử Duyệt nghi hoặc nhíu mày, hỏi cô: “Thật không?”.
“Tất nhiên rồi!”. Trương Mộ Li quả quyết cam đoan mình chưa từng có ý định hay có gan ghét bỏ đồ của anh tặng, cuối cùng Kim Tử Duyệt cũng đành ậm ừ cho qua.
“Vậy..nếu không có chuyện gì nữa, tôi có thể tiếp tục làm việc không?”. Trương Mộ Li nhìn tệp tài liẹu trống rỗng, nghĩ chắc mình phải gõ lại từ đầu, hôm nay lại phải tăng ca nữa rồi.
“Làm việc? Sao trông cô còn bận hơn cả tôi thế?”.
Tất nhiên là anh có chú ý đến đống tài liệu chồng chất trên bàn của cô, cũng để ý những tách trà nóng hổi cùng đồ ăn vặt ở trên những chiếc bàn trống của người khác.
Anh nhìn quanh một lượt, tất cả những người trong phòng đột nhiên không rét mà run, lần lượt làm bộ làm tịch chạy đến bàn của cô.
“Ôi, đây không phải tài liệu của tôi à? Sao nó lại nằm ở đây rồi! Mộ Li, tôi đi nha!”.
“Hôm nay tôi rảnh lắm, để tôi giúp cô một tay!”.
“Ai da, gần đây hình như tôi ăn nhiều quá, béo lên rồi. Để chiều tôi đi giao tài liệu cho, tiện thể tâoj thể dục luon! Mộ Li, đưa tôi chìa khóa kho!”.
Giống như một thước phim tua nhanh, nháy mắt trên bàn đã không còn lại gì.
“Chà..”. Cô nói thầm, tí nữa thì quên bàn mình trông như nào.
“Xem ra cô cũng không bận lắm”. Kim Tử Duyệt nhìn đồng hồ,: “Hai phút nữa đến giờ nghỉ trưa, đi ăn với tôi đi”.
“Không , không được, lát nữa sẽ có người mang đồ ăn về cho tôi”. Trương Mộ Li vốn cho rằng hôm nay nhất định không có thời gian ăn cơm liền nhờ người mua hộ.
“Ai?” Kim Tử Duyệt nhướng mày.
Trương Mộ Li tự hỏi sao anh ta cứ hỏi những câu hỏi vô bổ thế nhỉ,:
“Đương nhiên là nhân viên của căng tin rồi”.
“Đồ ăn ở đó không dành cho người ăn”. Quả nhiên Kim Tử Duyệt không quan tâm đến những biểu tình xấu hổ trên gương mặt của những người khác khi anh xếp họ vào loại “Không dành cho người”. Anh chỉ chăm chăm nhìn Trương Mộ Li chờ đợi sự đồng ý của cô.
“Nhưng tôi đã hẹn trước với người ta rồi..”. Trương Mộ Li sợ anh phật ý, nhưng cô đã hẹn trước sao có thể hủy chứ.
Trong lúc đang khó xử, một người đẩy cửa bước vào, Trương Mộ Li hai mắt sáng trưng,: “Hãn Tường!”.
Kim Tử Duyệt liếc mắt, người đàn ông mũm mĩm chỉ mới bước chân vào, suýt chút nữa bị anh doạ cho chạy mất.
“Tổng..Tổng giám đốc!”. Người đàn ông trước mặt thân hình tròn tròn, là người Địa Trung Hải, nhìn qua ít nhất cũng khoảng bốn mươi tuổi, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của Kim Tử Duyệt, lão ta dường như già đi mười tuổi.
Khi Kim Tử Duyệt nhìn thấy “Hãn Tường” hâm mộ đã lâu, anh suýt nữa ngã ngửa, cố gắng hết sức để nén cười, giả vờ nghiêm túc hỏi người đàn ông:
“Có chuyện gì vậy?”.
“Tôi á?”. Người đàn ông lắp bắp hồi lâu, đáng thương nhìn Trương Mộ Li nói, :
“Tôi tới hỏi Mộ Li xem hôm nay muốn ăn gì..”.
“Hôm nay tôi ăn cơm cùng cô ấy, anh đi làm việc của mình đi!”. Kim Tử Duyệt phất phất tay.
Hãn Tường Kia không dám chần từ, lanh lẹ gật đầu rồi lao đi.
Kim Tử Duyệt quay đầu nhìn cô, trong mắt đều hiện lên,: “Không còn vấn đề gì nữa thì mau đi thôi”.
Có gì khó đâu, anh muốn ăn cơm với cô, ai có thể ngăn cản chứ?
Trương Mộ Li thở dài,: “Thôi được rồi, để tôi thu xếp đồ đạc đã”.
Sau khi thu dọn xong, Kim Tử Duyệt liền đưa cô ra ngoài ăn trưa, mặc cho cô cố hết sức thuyết phục rằng không cần thiết, thời gian nghỉ trưa có hạn, đi xa thế làm gì!
Nhưng Kim Tử Duyệt vẫn giả câm giả điếc trước những lời phàn nàn của cô, nếu không chú ý, cô lại chạy đi ăn mì gói ở căng tin chứ gì! Dường như những thứ đó còn ngon hơn bào ngư, vi cá của anh thì phải. Ít nhất để bổ sung dinh dưỡng, phải cố gắng nạp chất và thư giãn!
“Cô và tên đầu hói đó có quan hệ gì?”. Kim Tử Duyệt giả vờ vô tội hỏi cô.
“Ý anh là Hãn Tường á?”.
“Cầu xin cô đừng có gọi thân mật như thế được không, tôi còn tưởng anh ta là một anh chàng điển trai bước ra từ tiểu thuyết đó!”.
“Nhưng anh ấy rất tốt”. Trương Mộ Li không cho phép bất cứ ai trêu chọc bạn của mình,: “Anh ấy đang gặp khó khăn, gần đây vợ anh ấy bị ốm phải nhập viện. Mặc dù gánh nặng trên vai còn rất nhiều, nhưng nếu tôi chưa biết làm gì anh ấy sẽ đến chỉ bảo tận tình, biết chỗ ở của tôi nóng còn tặng quạt điện ở nhà cho tôi!”.
“Thì ra là vậy”. Kim Tử Duyệt lơ đễnh, ngẫm lại anh ta cũng chỉ là một người bạn tốt mà thôi. Anh còn nghĩ con gấu trúc nhỏ này khẩu vị cũng hơi mặn..
Sau khi nghi ngờ được giải tỏa, anh không hứng thú đến những gì Trương Mộ Li đã nói nữa, chỉ ung dung hỏi cô,: “Sao xung quanh cô ai cũng khó khăn hết vậy?”.
“Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Anh chưa nghe qua à?”. Trương Mộ Li không thích anh dùng giọng điệu trêu chọc những người khác.
“Những người nghèo thì thường gặp rất nhiều khó khăn. Đó là lý do chúng tôi đùm bọc lẫn nhau. Dù sao đại thiếu gia ngậm thìa vàng như anh thì không hiểu được đâu”.
Kim Tử Duyệt khịt mũi, tỏ vẻ không đồng tình.
“Đó là vì cô chưa biết rõ về gia đình tôi”.