Tổng Tài, Đi Nhầm Giường Rồi!

Chương 4.2


Nhờ phúc của cô, Kim Tử Duyệt thành công tiễn bố cùng Á Châu ra về. Khủng bố qua đi. Lúc quay trở lại phòng khách lại thấy Trương Mộ Li đang lục tung tủ lạnh của mình.

Cô ta lại tự tiện động vào đồ mà không có sự cho phép của anh!

“Trương Mộ Li, cô đang làm gì thế!”.

Trương Mộ Li quay lại, miệng vẫn gặm miếng bánh mì, vô tội nhìn anh:

“Xin lỗi, tại tôi đói quá à”.

Bởi vì câu nói này cùng với bộ dạng của cô, Kim Tử Duyệt suýt chút nữa phá lên cười. Nhìn cô tràn đầy sức sống như vậy, anh tí thì quên mất cô bị suy dinh dưỡng.

“Cô..Trước khi ăn thì nướng qua đi”. Kim Tử Duyệt bất đắc dĩ nói.

“Vậy thì tôi không khách sáo đâu nha”. Trương Mộ Li cầm bánh mì, vừa đi vừa ăn. Kim Tử Duyệt ép mình kìm lại không chạy đến xem cô có làm rơi vãi vụn bánh mì ra sàn hay không. Anh tận lực không nhìn xuống dưới, cho đến khi cô cầm miếng bánh mì, đưa đến trước mặt anh, hai mắt chớp chớp hỏi:

“Tổng giám đốc, anh ăn không?”.

“Không ăn”. Anh quay đầu, ho khan một tiếng:

“Lúc nãy cô cũng quá khoa trương rồi, tôi không tốt như cô nghĩ, cũng không phải thánh nhân đâu”.

“Ý anh là đem tôi về đây ngủ á?”.

Kim Tử Duyệt sặc nước bọt, có chút chột dạ: “Ừ” một tiếng.

Trương Mộc Li bật cười, : “Tôi còn muốn phóng đại hơn nữa kìa. Tôi còn tưởng rằng anh chỉ là một tên ngốc chỉ biết lạm quyền bắt nạp cấp dưới, xem ra là tôi hiểu nhầm rồi. vả lại tôi không muốn nhìn thấy ân nhân của mình bị mắng thảm như vậy”.

“Cô nói thẳng thật đấy…”. Dù cô có gọi anh là tên ngốc trước mặt cũng phải tự dặn dòng không được chửi, vốn dĩ não cô khác người thường mà.

“Cô thật sự chỉ nhớ đến đó thôi sao? Không nhớ chuyện khác à”.

“Không!”. Trương Mộ Li nhìn anh khó hiểu:

“Có xảy ra chuyện gì khác mà tô không biết à?”.

“Không có!”. Anh vội vàng đáp, cắn một miếng bánh mì của cô, nhàn nhã nhai: “Không có chuyện gì, chỉ là cô ngủ ồn quá, khiến tôi ngủ không ngon”.

“Thật xin lỗi, tôi bị tật nói mớ!”.

“Ồ, vậy sao?”. Kim Tử Duyệt nhướng mày, tựa như vô ý hỏi:

“Vậy cô có nhớ ngày hôm qua mơ thấy gì mà kêu thảm vậy không?”.

Trương Mộ Li rất nghiêm túc nói với anh: “Lúc đầu tôi đang chơi với chú cún của mình, sau đó tôi quyết định đi nghỉ dưỡng ở biển với mẹ. Tôi đã có một khoảng thời gian rất hạnh phúc đó. Lúc sau tôi thấy mẹ bị cá mập rượt, tôi ở trên bờ liều mạng gọi tên bà, sau đó hình ảnh ấy lại biến thành tôi bị cá mập truy đuổi, anh có thấy kỳ lạ không?”.

“Không chỉ lạ đâu..”. Anh nghiến răng tiếp tục hỏi: “Cuối cùng thì sao?Cô có thoát khỏi nguy hiểm không?”.

“Có!”. Trương Mộ Li cảm động nói,: “May mắn nhở, sau khi thoát khỏi nguy hiểm, tôi cảm thấy rất dễ chịu và thoải mái. Lúc thức dậy thì trời đã sáng rồi. Mà này, Tổng giám đốc, anh hứng thú với giấc mơ của tôi đến thế à?Tôi ngủ ồn lắm sao?”. Cô chạy theo hỏi anh.

“Cô đúng là nhạt nhẽo..”.

“Nhạt nhẽo?”. Có liên quan đến giấc mơ của cô à?

“Không có gì”. Kim Tử Duyệt bực mình, vẫn muốn nhắc lại chuyện tối qua, dường như muốn cô nhớ lại. Nghĩ xong lại nhìn cô hỏi:

“Tuy có chút kỳ nhưng mà tôi hỏi, mẹ cô có ổn không?”.

Trương Mộ Li sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu,: “Ổn lắm! Bây giờ mỗi sáng bà ấy đều ra ngoài tập Thái Cực Quyền kia”.

Kim Tử Duyệt cạn lời, muốn tự vả miệng. Anh nghĩ nhiều rồi, anh với cô vốn không cùng tần số.

Kim Tử Duyệt cùng Trương Mộ Li giao kèo không được nói với bất kỳ ai chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Mặc dù đã xế chiều nhưng cô vẫn nhất quyết đi làm.

Kim Tử Duyệt thậm chí còn cho cô nghỉ phép một ngày mà không bị trừ lương, nhưng Trương Mộ Li vẫn nghiêm túc nhấn mạnh rằng vấn đề không phải là tiền, cô ấy còn cả đống việc phải làm kia kìa.

Rốt cuộc cô ta đang bận cái quái gì thế?

Vấn đề này hóa ra lại là vấn đề làm đau đầu Kim Tử Duyệt vài ngày tới, thậm chí còn vượt qua được sự đánh giá của những đối tác hợp tác mới.

---

Bởi vì chủ tịch Kim Thái đã trở lại, quyết định hợp tác hay không cũng không phải chuyện nhỏ, cho nên mấy ngày nay Kim Tử Duyệt cực kỳ bận rộn. Qua mấy lần gặp mặt, cuối cùng cũng có kết quả.

Hôm nay Kim Tử Duyệt đến công ty khá sớm, bởi vì trong cuộc họp hôm nay anh sẽ thông báo kết quả cho bố và những thành viên chủ chốt khác trong công ty. Nếu nhận được sự đồng ý, vậy thì chuyện này sẽ kết thúc êm đẹp.

Kim Tử Duyệt cùng thư ký vội vã đến phòng họp, trong lúc chờ thang máy, anh nghe thấy một giọng nói to và tràn đầy năng lượng phía sau hét lên:

“Xin lỗi!”.

Vốn là một người mẫn cảm với âm thanh, lỗ tai anh lập tức tê rần, lông mày tự động nhíu lại. Dù vậy cũng không để lộ ra vẻ chán ghét mà vẫn rất bình tĩnh.

Bởi vì anh đã quá quen thuộc với giọng nói đó.

Kim Tử Duyệt quay lại, nhìn thấy cách đó không xa, Trương Mộ Li đang đẩy một chiếc xe chất đầy đồ lặt vặt, vừa đi vừa xin lỗi người nào đó ở phía sau.

Kim Tử Duyệt thở dài, chiếc xe mà cô đang đẩy lớn hơn cô rất nhiều, mà cô lại nhỏ như thế, khó tránh khỏi việc đυ.ng trúng người khác.

“Tổng giám đốc, thang máy tới rồi”. Thư ký chậm rãi nhắc nhở.

Lúc này Kim Tử Duyệt mới sực tỉnh, vừa rồi chân của anh chủ động bước lên một bước, tựa hồ như muốn đi về phía Trương Mộ Li, vừa rồi anh nghĩ cái gì vậy? Muốn qua giúp cô ấy sao? Anh có phải tốt bụng quá không!

Vào khoảnh khắc thang máy sắp đóng lại, Kim Tử Duyệt vẫn thấy Trương Mộ Li liên tục xin lỗi bên ngoài, bác sĩ nhờ anh nói với cô nhớ đến bệnh viện truyền dịch lần nữa, không biết có nên nói với cô hay không, nhưng nhìn cô tràn đầy năng lượng như thế..chắc sẽ ổn thôi.

“Tổng giám đốc, đừng quá lo lắng. Kế hoạch của chúng ta rất hoàn mỹ, tôi nghĩ nhất định sẽ thông qua thôi”. Thư ký Lệ Lệ nhẹ giọng an ủi anh.

Cô ấy thật sự nghĩ rằng anh đang lo lắng về cuộc họp sao? Kim Tử Duyệt thầm nghĩ, vẻ mặt thâm trầm. Anh không nghĩ đến cuộc họp đó.

“Ừ”. Anh thuận miệng đáp lại, suy nghĩ một chút liền nói:

“Tạm thời thì chưa, nếu kế hoạch suôn sẻ”.

Lệ Lệ đáp: “Đều nhờ những nỗ lực tăng ca của chúng ta”.

“Có kế hoạch gì khác sau cuộc họp không?”.

Nghĩ gì đó cô liền nói: “Đúng rồi, nếu thuận lợi thông qua, buổi tối sẽ tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi nhân viên. Hai ngày trước anh đã hứa với trưởng phòng Vương rồi, nếu thông qua, lão ta sẽ đến đòi công đấy!”.

Kim Tử Duyệt nói: “Đường đường là Tổng giám đốc, tại sao tôi phải cùng bọn họ ăn mừng? Hơn nữa, các phòng khác cũng sẽ có ý kiến. Cho nên tối nay tôi không tham gia.”.

“À..Vâng”.

“Hôm nay tôi đúng giờ tan làm”.

“Hả?”. Lệ Lệ tự nhủ mình nghe lầm à, tại sao giám đốc tan làm còn báo cáo với cô?

“Nếu còn có chuyện khác thì dời lại đi, hôm nay tôi muốn tan làm sớm”.

Cửa thang máy mở ra, Kim Tử Duyệt vẻ mặt nghiêm túc bước ra, theo sau là Lệ Lệ mặt đầy nghi hoặc.

Anh thập phần chắc chắn rằng kế hoạch của mình rất hoàn hảo, nhưng anh không để ý đến kết quả, điều duy nhất anh quan tâm là anh có bao nhiêu thời gian cho mình sau khi hoàn thành nó.

Đúng như anh dự đoán, cuộc họp kéo dài ba tiếng đồng hồ, căn bản không có ai đưa ra ý kiến phản đối, sau đó kết thúc thuận lợi.

Tan làm, Trương Mộ Li vội vàng chạy ra khỏi công ty. Hôm nay xảy ra một chút rắc rối, thường thì thư chuyển phát nhanh gửi đến công ty đều do Tổng vụ sắp xếp gửi đi. Nhưng quái lạ thư gửi đến hôm nay lại tìm không thấy. Tổng vụ vẫn tiếp tục tìm, thẳng đến giờ tan làm vẫn chưa thấy đâu. Bọn họ cũng đã hứa sẽ nhanh chóng tìm ra bưu phẩm. Nhưng những người trong phòng, người thì đi đến bệnh viện cùng mẹ chồng hoặc con, người thì bảo có cuộc họp phụ huynh. Cuối cùng đều đổ dồn vào một mình cô.

Tìm đi tìm lại, cuối cùng cô cũng tìm thấy lá thư nằm dưới đáy tủ. Nhưng vừa nhìn đồng hồ liền cuống lên, cô sắp lỡ chuyến xe cuối rồi!

Trương Mộ Li chỉ có thể dùng hết tốc lực chạy, cô hy vọng có thể đuổi kịp chiếc xe buýt.

Vội vội vàng vàng nên cô không nhìn xung quanh. Trương Mộ Li không để ý tới, lúc cô chạy ra khỏi công ty, một chiếc xe thể thao đã chạy đến bên cạnh. Nhưng cô nào có thời gian quan tâm, chỉ tập trung vào trạm xe nhỏ bên đường. Cô cứ tiếp tục chạy, không thèm ngó nghiêng, cho đến khi chiếc ô tô bấm còi liên tục, tiếng còi vang lên inh ỏi cô mới vô thức quay lại.

Không nhìn thì thôi, nhìn lại mới thấy giật mình. Chỉ thiếu chút nữa chiếc ô tô đó đã cán qua váy của cô.

“Tránh ra! Không có lỗ tai à?! Hay để tôi đâm cho cô mới tỉnh à?”. Kim Tử Duyệt ở trong xe hét ầm lên, sắc mặt khó coi vô cùng. Anh chưa từng bị người phụ nữ nào đối xử như thế.

“Tổng giám đốc?”. Trương Mộ Li thở phào, bị tiếng còi xe dọa cho nhảy dựng lên. Cô hừ một cái.

“Anh không sao chứ?”.

“Không ổn! Lên xe đi!”.

Trương Mộ Li thẳng thừng lắc đầu, khiến anh cảm thấy mình như một kẻ lừa đảo vậy, anh sốt ruột nói:

“Mau lên xe đi! Tôi đang nói dễ nghe đấy”.

Trương Mộ Li buộc phải lên xe, vừa ngồi xuống, chiếc xe đã lao đi với tốc độ xé gió. Bị tốc độ của xe dọa cho tim sắp bay ra ngoài, cô một lời cũng không dám nói.

“Cô tại sao ra về muộn thế?”. Kim Tử Duyệt ngữ khí chán ghét hỏi cô, anh đã đợi cô trước công ty như trộm chực chờ hơn bốn mươi phút đó!

“Tôi làm việc mà! Tổng giám đốc, anh chạy chậm thôi!”. Trạm xe buýt đã khuất dạng, Trương Mộ Li luyến tiếc nhìn bóng dáng mờ mờ của trạm xe qua gương chiếu hậu bất lực nói:

“Tôi không về nhà được nữa rồi!”.

Kim Tử Duyệt bị cô chọc giận, nhất định cô chưa từng ngồi xe của đàn ông bao giờ, cô sẽ không nghĩ anh đến đây chỉ đến đón cô để đem đi bán đó chứ?

“Nhà cô đi như thế nào?”. Anh hỏi.

“Tôi không biết!”. Trương Mộ Li ấm ức,: “Tôi chỉ biết đi xe buýt, ở đây đường xá phức tạp, tôi không nhớ nổi!”.

Kim Tử Duyệt liếc mắt coi thường, anh thực sự ngưỡng mộ bản thân mình vì biết trước thể nào cô cũng nói thế mà. Anh bật định vị của cô tô, vị trí đường Liên Hoa Tây hiện lên.

Trương Mộ Li nhìn chằm chằm vào máy chỉ đường như thể nhìn thấy một phép thuật nào đó, sau khi nghe thấy những lời Kim Tử Duyệt nói thì cô lập tức xấu hổ.

“Cô có nhớ lúc đó tại sao lại xông vào nhà tôi không? Tôi nhớ dai lắm”.

“Nhưng mà…Tổng giám đốc anh tới nhà tôi làm gì?”.

“Đương nhiên là đưa cô về! Từ giờ làm ơn im lặng đi! Có thắc mắc gì cũng nuốt lại cho tôi!”. Kim Tử Duyệt bực tức không muốn nghe cô lảm nhảm khi đang lái xe.

Trương Mộ Li làm bộ nuốt nước bọt, dường như còn rất nhiều câu hỏi!

Xe nhanh chóng chạy đến đường Liên Hoa Tây, Kim Tử Duyệt cũng là lần đầu tới đây, cứ tưởng tên giống thì nhà cũng hơi giống giống ở nhà mình. Ai ngờ xe vừa chạy vào, anh liền hối hận.