Mới sáng sớm, Kim Tử Duyệt bị “Bản giao hưởng định mệnh” đánh thức. Anh theo bản năng nhảy xuống giường, vớ lấy chiếc điện thoại đang nằm lăn lóc dưới đất bắt máy. Anh biết rõ đối phương là ai, bởi vì đây là nhạc chuông anh đặt riêng cho bố mình.
Giọng nói trong điện thoại không rõ vui hay buồn, chỉ thấy ngữ khí rất nặng nề, ông chậm rãi nói mình đang ở trước cửa, mau lăn ra mở cửa.
Kim Tử Duyệt không dám chậm trễ, tùy ý chộp lấy một bộ quần áo, vừa thay vừa nhìn đồng hồ trong lòng liền rét run. Sáng sớm cái quái gì, đã hơn một giờ chiều rồi.
Đúng rồi, hôm nay ông nói sẽ đến công ty tìm anh, cùng anh thảo luận về đối tác sản xuất mới!
Kim Tử Duyệt bất lực ôm đầu, nhìn mấy bậc thang như những nấc thang xuống địa ngục kia anh còn tưởng mình đi mất cả thế kỷ rồi ấy chứ. Thực tế thì anh lao xuống nhanh như chớp mở cửa cho ông.
Bố anh tuy đã ngoài sáu mươi nhưng vẫn còn phong độ chán. Ông liếc nhìn bộ quần áo xộc xệch, lại nhìn khuôn mặt khó coi của thằng con trai mình, trên gương mặt lộ ra nụ cười cứng ngắc đáng sợ.
Bố của Kim Tử Duyệt đã tự tay thành lập lên Kim Thái từ khi còn rất trẻ, trong vài thập kỉ qua đã phát triển công ty thành một công ty đa quốc gia. Cho dù tuổi tác đã cao, đi lại không thuận tiện nhưng khí chất của ông cũng có thể khiến những kẻ non nớt phải run sợ. Huống hồ gì là đứa con trai từ nhỏ đã phải kiêng dè với ông cơ chứ. Đã nói rõ hôm nay sẽ đến công ty vậy mà thằng oắt con này còn dám ngủ nướng ở nhà. Thật to gan!
“Bố…”. Kim Tử Duyệt âm thầm kêu cứu, sao anh có thể quên chuyện quan trọng như vậy chứ! Lúc ngủ còn đặt cả báo thức mà!
Lại nói lúc nhìn thấy ông, anh đột ngột nhớ ra ngay cả đống văn kiện còn chưa lấy chứ nói gì là đọc! Cả người liền run lẩy bẩy. Lát nữa bị hỏi đến, nhất định sẽ bị ăn hành ngay tức khắc.
Tất cả là do Trương Mộ Li gây ra!
“Có biết ta đã đợi bao lâu không?! Bốn tiếng!”. Ông tự đi vào nhà, lúc này Kim Tử Duyệt mới nhận ra Á Tô cũng đi theo sau.
Á Tô ném cho anh một biểu tình bất lực, cô nhún vai, có trời mới cứu được anh.
Ông nhìn quanh căn biệt thự, cuối cùng chán ghét liếc anh:
“Ở nhà đẹp, lái xe sang thì có ích gì? Những người ngoài kia ngày nào cũng chăm chỉ cật lực làm việc, tăng ca hàng giờ đồng hồ trước máy tính. Cuối cùng nhận lại được gì, mắt mờ, liều mạng làm việc nửa năm chắc gì đã mua được cái cánh cửa xe. Còn con thì sao? Ngủ nướng đến chiều! Thậm chí còn không thèm đến công ty! Vậy thì tại sao con lại hưởng được những thứ này? Bởi vì là con trai của chủ tịch sao?”.
“Bố…không phải như thế..”. Xong rồi, xong thật rồi. Ông thật sự tức giận rồi. Anh có thể tưởng tượng được dáng vẻ của ông ngồi ở công ty chờ anh bốn tiếng đồng hồ. Quan trọng hơn là anh cho ông leo cây, làm ông mất mặt với toàn bộ nhân viên.
“Không phải?”. Ông cầm gậy gõ mạnh vào sàn.
“Con còn muốn nói là mình thức khuya làm việc không? Bộ dạng nhếch nhác này rõ ràng là trăng hoa ong bướm!”.
“Bố, đừng nói như vậy mà!”.
Kim Tử Duyệt nhìn Á Tô đang bụm miệng người, người làm anh như cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Ta nói sai không? Hay chỉ là do con ngủ quên?”
“À thì..”. Kim Tử Duyệt áy náy gãi gãi đầu.
“Hừ, chuyện đối tác, con quyết định như thế nào rồi. Nói ta nghe”.
Ông ung dung ngồi trên sô pha, lạnh lùng nhìn anh.
Quả nhiên, càng sợ điều gì thì nó càng tới nhanh hơn!
Kim Tử Duyệt không hiểu tại sao lại phải chịu tội một mình, suy cho cùng cũng tại Trương Mộ Li làm vướng chân anh, cứ dính líu đến cô thì chắc chắn sẽ có rắc rối!
Nhắc mới nhớ, cái con gấu trúc kia vẫn đang ở phòng ngủ của khách!
“Nói!”. Ông lên tiếng thúc giục.
“Câm như hến thế à! Ta biết con không câm cũng chả điếc. Con đem bộ mặt đó đi hù dọa người khác đi, ta không sợ!”.
Kim Tử Duyệt cũng không rảnh quan tâm mặt mình xanh hay trắng, bất an liếc nhìn cầu thang, cầu trời khấn phật đừng cho con gấu trúc đó xuất hiện lúc này gây thêm phiền phức cho anh nữa! Bác sĩ có kê thêm viên thuốc an thần nào không nhỉ, hay là viện cớ lên tìm thử rồi tống vào cho cô uống. Kim Tử Duyệt đổ mồ hôi lạnh, chỉ mong cô ngủ thật ngon, ngủ mười ngày luôn cũng được. Chỉ nghĩ đến cô thôi anh cũng đổ mồ hột.
“Cái đó..tư liệu….con chưa đọc qua..”.
“Chưa đọc? Hôm qua ta chưa nói rõ ràng với con? Con còn dám nói chưa đọc à!”.
Ông tức giận đập bàn:
“Ngang bướng! Ta còn nghĩ con đang dần tốt lên cuối cùng cũng có bộ dạng của một tổng giám đốc. Nhưng có vẻ ta nghĩ sai rồi, ngay từ đầu vốn dĩ không nên trao cho con chức vụ cao như vậy. Con nên bắt đầu từ chức vụ thấp nhất, để hiểu được những người dưới trướng khổ cực như thế nào! Đến khi đó mới có thể tự nhận thức được công việc của mình!”.
Kim Tử Duyệt không chịu nổi chấn động, thân thể lảo đảo nhất thời không biết phản bác như thế nào. Anh thật sự không có gì để nói!
Đang lúc hai bên đang tức giận và sợ hãi đối đầu nhau thì tiếng dép lạch bạch trên tầng hai truyền đến vô cùng sinh động.
Kim Tử Duyệt cảm thấy mặt mình đã chuyển sang màu tím rồi. Bởi vì bố anh cũng đã bị âm thanh đó thu hút.
Trên tầng, Trương Mộ Li sững lại, bám vào cầu thang nhìn ba người có lạ có quen dưới phòng khách. Cô dụi dụi mắt, còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
“Chào buổi sáng ạ!”. Cô hướng về phía bố của Kim Tử Duyệt gật đầu chào rồi ngáp một cái.
Kim Tử Duyệt nhìn bố, chỉ muốn bóp cổ Trương Mộ Li chết mới thôi.
“Chào buổi sáng” á?. Mặc đồ ngủ, nhếch nhác đi từ lầu hai xuống, chào buổi sáng với bố anh? Điên à!
“Bố! Không phải như bố nghĩ đâu, nghe con giải thích đi mà!”. Giọng anh run rẩy. Hai tay luống cuống không biết nên đặt ở đâu khua loạn xạ.
Ông nhìn chằm chằm Trương Mộ Li đang ngái ngủ một lúc lâu, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn anh. Bàn tay gầy guộc cầm chiếc gậy vung mạnh lên chỉ về phía Trương Mộ Li:
“Tử Duyệt! Cô ta là ai?!”.
“Nhân viên công ty ạ..”.
“Con còn dám xuống tay với cả nhân viên công ty sao?!”.
“Bố hiểu lầm rồi! Nghĩ thế nào cũng được nhưng xin bố đừng nghĩ lung tung!”.
Hai bố con cãi nhau ầm trời, Trương Mộ Li ngơ ngác đi xuống lắng tai nghe.
Nhìn thấy cô dần tiến đến, Kim Tử Duyệt vừa oán giận vừa lo lắng, chỉ cầu cho cô ta đừng có nói những điều kì quái vào lúc này, chẳng hạn như: “Tại sao tôi lại ở đây?”.
Anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, chỉ có thể cam chịu số phận của mình, đến nhà máy để làm việc.
Trương Mộ Li chớp chớp mắt, ghé tai nghe Á Tô nói rõ ràng mọi chuyện. Nhìn vẻ mặt đau khổ không biết nói gì của Kim Tử Duyệt cô cũng hiểu ra.
“Không phải như vậy đâu ạ!”. Cô đột nhiên cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người.
Kim Tử Duyệt sửng sốt, bố anh là ai cơ chứ, từ trước đến nay chưa từng có ai cắt ngang lời của ông. Bình thường trong tình huống này ông sẽ trừn mắt, nhưng lần này lại khác. Ông cứng ngắc hỏi Trương Mộ Li: “Cô nói gì?”.
“Cháu nói không phải như chú nghĩ đâu ạ!”. Trương Mộ Li nghiêm túc nói:
“Tổng giám đốc đích thực có đưa cháu về, đặt cháu nằm trên giường!”
Mặt Kim Tử Duyệt lúc trắng lúc xanh.
“Nhưng là bởi vì anh ấy cứu cháu!”. Trương Mộc Li tiếp tục nói:
“Nếu như ngày hôm qua không có tổng giám đốc kịp thời đưa cháu đến bệnh viện có lẽ cháu đã chết rồi!”.
Kim Tử Duyệt nghi hoặc nhìn cô, không tin được cô còn nói đỡ cho anh.
“Cô nhớ rõ chuyện hôm qua à?”.
Nhớ á, không đời nào..
Trương Mộ Li mỉm cười nói với anh:
“Hôm qua ở bệnh viện tôi có tỉnh lại một lúc, lúc đó nghe thấy anh đang nói chuyện với bác sĩ, tôi nghe anh nói, sau đó lại hôn mê bất tỉnh”.
“Ồ..”. Anh thở phào nhẹ nhõm.
“Sau đó thì sao?”. Lúc bấy giờ ông mới lên tiếng, ánh mắt gian tà đảo qua đảo lại chòng chọc nhìn hai người trẻ tuổi.
Trương Mộ Li sau đó thẳng thắn giải thích một lượt về gia cảnh của mình.
Gia đình cô sống ở một thị trấn tương đối kém phát triển, bố mẹ cô chỉ là công nhân bình thường, kiếm tiền với mong ước có thể nuôi con trai du học nước ngoài.
Em trai cô là người có thành tích học tập tốt nhất ở thị trấn. Hơn nữa còn được nhận vào một trường đại học rất tốt, cứ hai năm trường sẽ giới thiệu một nhóm sinh viên sang nước ngoài du học. Những người có thể được nhà trường tiến cử, đều là học sinh có thành tích học tập xuất sắc, đương nhiên ai cũng biết em trai cô nhất định được tiến cử.
Chỉ là, mặc dù được nhà trường tiến cử, học phí rẻ hơn nhiều so với những người khác nhưng đối với gia đình cô đó vẫn là một số tiền lớn. Những năm đại học, thằng bé vẫn luôn chăm chỉ đi làm kiếm tiền dành dụm, chi phí đi thì đủ rồi nhưng còn học phí, tiền ăn ở thì sao đây? Nếu như vì tiền mà bị phân tâm, cuối cùng không được đi du học, thằng bé nhất định sẽ hối hận cả đời.
Vì muốn giúp em trai, cô quyết định đến Kim Thái làm việc. Cố gắng vừa làm vừa dành dụm, nào có ngờ vì lao lực quá lại bị té xỉu như vậy.
“Cũng may lúc đó có Tổng giám đốc, vì giúp đỡ cho cháu nên anh ấy mới trì hoãn công việc của mìn. Tất cả là lỗi của cháu ạ!”.
Trương Mộ Li dùng những lời hoa mỹ mà cô biết để bào chữa cho Kim Tử Duyệt, còn nói anh ta là người có lương tâm, đạo đức nhất trên thế giới!
Kim Tử Duyệt cảm thấy mắc ói.
Xem như cô vẫn còn chút lương tâm, anh cũng tự ậm ừ trong lòng, còn sợ cô ta nói bừa, vất vả rồi..
Đột nhiên thấy những rắc rối trước đây cô gây ra cho anh trước đây chẳng là gì cả.
Bởi vì người bố khó tính của anh thực sự đã khóc!
“Đúng là một cô bé ngoan!”. Ông bước tới vỗ vai cô, không vì khóc sướt mướt mà thấy xấu hổ, ông đồng cảm nói:
“Ở thời đại này, hiếm có thanh niên nào sẵn sàng hi sinh vì gia đình như vậy! Khi thành lập Kim Thái, ta chỉ muốn đem lại cho mẹ của Tử Duyệt một cuộc sống tốt đẹp. Cho nên tấm lòng này ta hiểu rất rõ”.
Kim Tử Duyệt mở to mắt, vài năm trước, ông đã nói thành lập Kim Thái là vì muốn cho ông chủ đã coi thường ông sáng mắt ra.
Ông quay đầu nhìn anh, Kim Tử Duyệt theo bản năng lùi về sau một bước.
“Con trai ngoan!”. Ông vô cùng nghiêm túc vỗ vai anh,:
“Con quan tâm đến nhân viên như vậy rất tốt, đúng là con trai của ta!”.
“Có gì đâu ạ..”. Anh không thể nói trắng ra là do mình sợ để cô chết ở công ty thì càng gây thêm phiền phức cho anh nên anh mới bất đắc dĩ đưa cô đến bệnh viện.
“Tại sao lúc nãy không nói cho ta biết?”
“Con nghĩ chuyện này không cần nói ra. Sự thật là con đã không đọc văn kiện, không nên lấy lý do khác để biện minh”.
Kim Tử Duyệt nghiêm túc đáp, đương nhiên anh không phải không muốn nói mà là tại thời điểm đó nói ra cũng không ai tin. Anh sẽ bị gắn mác là “lấy cớ” mà thôi. Tưởng nghĩ đến quả bom hẹn giờ Trương Mộ Li đang nằm trên tầng hai, anh cũng không muốn làm sự việc trở nên phức tạp, ai có ngờ, anh lại được chính quả bom hẹn giờ này cứu.