Tháng hai, Dương Châu mưa phùn như khói, liễu xanh như vẽ cầu. Trước cổng lớn Tề phủ thành Đông, một mảnh hải đường chen nhau đua nở, mấy chục dặm đường màu sắc rực rỡ, toàn bộ phủ thành như lọt vào trong đống màu sắc này.
Tề Diên ngủ một giấc đến khi mặt trời treo cao mới thức dậy, tỉnh rồi cũng không rời khỏi giường, chỉ nằm duỗi người thật dài.
Bọn nha hoàn sớm chờ bên ngoài, nghe được động tĩnh bên trong liền cúi đầu nối đuôi nhau tiến vào. Hai tiểu nha hoàn búi tóc hai bên đem người nâng dậy, trước tiên đem vai, cổ, lưng Tề Diên nhẹ nhàng xoa bóp một trận, chờ Tề Diên tự mình ngồi ổn định, Ngân Sương ở bên cạnh lấy cái muỗng đút cho hắn hai ngụm canh tuyết lê.
Mí mắt Tề Diên vẫn luôn gục xuống, uống được hai ngụm liền ngậm miệng lại. Ngân Sương biết hắn đây là no rồi, đưa mắt ra hiệu cho tiểu nha hoàn đem chén canh dọn đi, lúc này mới bắt đầu cho người tới hầu hạ hắn mặc quần áo, rửa mặt.
Trong phòng lớn lớn bé bé mười mấy nha hoàn, từng người im lặng làm việc, vội mà không loạn. Tề Diên lại không nhẫn nại, mới vừa mặc xong quần áo liền không kiên nhẫn, mở to mắt bắt đầu đuổi người: “Được rồi được rồi, đều đã khi nào rồi còn mặc áo choàng!”
Tiểu nha hoàn đang cầm áo choàng sửng sốt, không biết làm sao, lại nhìn về phía Ngân Sương. Ngân Sương chỉ phải khuyên hắn: “Hiện tại mới tháng hai, thiếu gia ở trong phòng không cảm thấy lạnh, ra cửa liền biết rét tháng ba thật là lợi hại.”
Tề Diên vẫn nhíu mày, không vui nói: “Ta mặc kệ, áo choàng quá dày, đám người Chu Vanh sớm đã không mặc rồi.”
Bản thân hắn đang ở trước gương nhìn nhìn, không vui nói: “Ta thấy bọn họ mặc quần áo kia khá xinh đẹp, rộng rãi, mặc vào nhìn cứ như tiên nhân.”
Chu Vanh là con thứ của Chu Thừa Thiện - Đồng Tri Dương Châu, cả ngày cùng mấy tên hoàn khố pha lẫn một chỗ, du hồ uống rượu, chọc chó bắt thỏ. Tề Diên cũng thường xuyên chơi với đám người này, hắn tuổi nhỏ nhất, cũng được hoan nghênh nhất. Thứ nhất, Tề phủ có tiền. Tề Diên không cần người dỗ dành, trong tay có bạc, từng bó lớn rải ra ngoài, thật sảng khoái. Thứ hai, Tề Diên lớn lên xinh đẹp, tuy rằng đã mười sáu tuổi nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn phấn điêu ngọc trác, nhìn cứ như tiểu oa đồng, hai mắt trong suốt, không nói chủ tớ già trẻ trong Tề phủ đều yêu thích, chính là hàng xóm láng giềng cũng yêu thích hắn, mỗi lần nhìn thấy hắn đều đưa chút đồ gì đó dỗ hắn chơi.
Gần đây nhóm công tử con nhà giàu không biết lại nổi lên trò gì, cả ngày thi nhau đổi quần áo mới, hôm nay người này tay áo dài một chút, ngày mai người kia mặc quần áo chất liệu dày một chút, mang giày bên cao bên thấp, vạt áo cái rộng cái chật, hình thức hoàn toàn không theo tiêu chuẩn gì, tổng thể nhìn không ra thể thống gì.
Ngân Sương biết Tề Diên ăn mềm không ăn cứng, nghĩ nghĩ rồi cười: “Thiếu gia muốn mặc như vậy cũng được, mấy ngày hôm trước Cữu lão gia mới đưa tới một xấp lụa màu xanh, nói làm một bộ cho thiếu gia, tới lúc đi học lại mặc, là người đọc sách đứng đắn ra hình ra dáng……”
Tề Diên vừa nghe nhắc tới đi học liền cảm thấy đầu phình to ra, hắn đọc sách nhiều năm như vậy, 《 Tam Tự Kinh 》 còn chưa thuộc đâu. Áo dài màu xanh chính là dùng cho tú tài mặc, hắn không muốn lại bị lão cha mắng cho một trận đâu, vội nói: “Rồi rồi, ta mới không may cái đồ đen đủi kia đâu.”
Tiểu nha hoàn nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh đem áo choàng lụa cổ tròn đưa tới cho Tề Diên mặc vào. Chờ bên này ăn mặc chỉnh tề, một bên lại có người đưa tới các loại trang sức, lấy cúc áo có hình chữ vạn để hắn cài lên cổ áo, lại lấy trâm ngọc có khảm đá mắt mèo để buộc tóc. Bên này trang điểm xong, mắt thấy sắp đến giữa trưa.
Tề Diên mang theo gã sai vặt đi trước sang hậu viện thỉnh an lão thái thái, giả bộ cháu ngoan một lát, nói một sọt đầy lời hay lại kiếm được một túi cá vàng nhỏ tới tay. Mấy gã sai vặt bên cạnh lập tức cười thấy răng không thấy mắt, Tề Diên tiện tay ném cho bọn họ tự chia, cũng không trở lại tiền viện mà lén lút chạy ra cửa sau, chuồn đi chơi.
Chu Vanh mang theo vài người đang ở Văn Thúy lâu uống rượu, cúi đầu nhìn thấy có bóng dáng quen mắt từ trên cầu chạy xuống lập tức hô to gọi nhỏ, kêu Tề Diên đi lên. Tề Diên ngẩng đầu nhìn thấy đám hồ bằng cẩu hữu đều ở đó cũng mừng rỡ cười ha ha, nhanh như chớp quẹo vào tửu lầu, thẳng tắp nhào lên người Chu Vanh. Chu Vanh bị hắn đẩy ra khỏi ghế, trong miệng cười mắng không ngừng, chỉ vào mũi hắn nói: “Ngươi là ỷ vào ta sủng ngươi đúng không, nào có đạo lý khách nhân lại chiếm ghế của chủ nhân chứ?”
Tề Diên cười hắc hắc không ngừng: “Ta còn là ‘người tới là khách’ đó! Vậy ngươi nói xem, nào có đạo lý chủ nhân ngồi lại bắt khách đứng?”
Mấy gã sai vặt của hắn cũng sớm cùng gã sai vặt mấy nhà khác đùa giỡn thành một đoàn.
Chu Vanh nhìn xem trái phải, vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ vào hắn lắc lắc đầu, lại gọi tiểu nhị đem thêm ghế dựa tới, cùng hắn ngồi gần nhau.
Trên bàn đã bày tám chín món đồ ăn, tiểu nhị còn đang bưng thêm thức ăn tới, hiển nhiên yến hội vừa mới bắt đầu.
Tề Diên vừa nãy chỉ xem náo nhiệt, lúc này ngồi ổn định mới phát hiện ra trên bàn còn có vài người lạ mặt, người ngồi phía bên trái mặc áo dài xanh hơi cũ một chút, đầu đội khăn vuông, mặt mày nghiêm túc, tuổi chừng hai mươi. Hai người trẻ tuổi khác nhìn phong lưu hơn, cẩm y hoa phục, đầu cài trâm vàng, vừa thấy liền biết là người cùng đường với nhóm hoàn khố.
Chu Vanh thấy hai tròng mắt hắn lúng liếng, đảo tới đảo lui, tò mò đánh giá người lạ vội ho khan một tiếng, giới thiệu: “Mấy vị này đều là khách quý đến từ kinh thành, ngồi ngoài cùng bên phải là Hàn công tử, vị này là Lý công tử, vị kia là Trịnh công tử…… Ngươi không nhớ được thì cứ kêu ca ca là được.”
Hắn nói sơ qua vậy thôi, tên họ lai lịch mấy người kia đều không nói rõ. Trong lòng Tề Diên nhất thời cảm thấy không thoải mái.
Đồng Tri Chu Thừa Thiện chướng mắt Chu Vanh không học vấn không nghề nghiệp, trước nay đều để trưởng tử ra ngoài gặp khách. Người được Chu Vanh mang ra ngoài đơn giản là mấy người thân thích của hạ quan hoặc là người hầu thân cận. Chỉ là xưa nay sĩ nông công thương, thương xếp hạng cuối cùng. Chu Vanh theo chân bọn họ chơi đùa, trong xương cốt lại coi thường bọn họ là con cháu thương hộ, thời điểm giới thiệu người ngoài luôn che che giấu giấu.
Tề phủ bỏ ra một số tiền lớn xây dựng thư viện trong nhà, mời nho sĩ tới dạy dỗ cho nhóm con cháu trong nhà, mong muốn trong số con cháu này có thể có người tranh thủ đọc sách tốt, thi đậu, làm quang tông diệu tổ. Chỉ tiếc mấy thế hệ tổ tông đều là kinh thương chế hương, đều rất có tài trí, duy độc về phần đọc sách lại khiếm khuyết chút trí tuệ. Tề Diên lại càng không nên thân, hiện tại mười sáu tuổi, ngay cả 《 Tứ thư 》 cũng đọc chưa xong, Tề lão gia tức giận đến mức mỗi ngày đều bắt hắn cấm túc.
Nghĩ vậy, sắc mặt Tề Diên liền có chút khó coi. Hắn cũng biết không nên đắc tội người nhà quan lại, hai mắt xoay chuyển, ở trong lòng đặt ngoại hiệu cho ba người kia, phân biệt là chua tú tài, lừa mặt lớn cùng lông mày chữ bát, chính mình âm thầm cười một hồi, lúc này mới quay sang nói chuyện cùng mấy người hắn quen biết.
Rượu quá nửa tuần, một đám người không khỏi nói tới chuyện gánh hát. Nghe nói gánh hát này tới từ kinh thành, vừa ra bộ《 Sai Hồn Ký 》, chuyện xưa này cũng không có gì hiếm lạ, bất quá là giảng chuyện một vị tú tài mang theo thê tử vào kinh khảo thí, trên đường đi gặp được một vị lão đạo. Lão đạo kia thấy thê tử hắn bộ dạng xinh đẹp, tâm sinh ác ý, dùng yêu pháp cùng tú tài thay đổi hồn, may mắn vị thê tử kia cực kỳ thông minh, nhìn thấu tướng công giả, hung hăng trừng trị lão đạo. Chuyện xưa cũng không có gì mới, thắng ở chỗ đối thoại thú vị, thêm vào đó thanh kĩ của gánh hát đều là thiếu niên tuấn mỹ mười mấy tuổi, yêu cơ mỹ nhân trong thành đều không so kịp.
Trong nhóm hoàn khố đang ngồi đây chỉ có Tề Diên xem qua hai lần, lúc này liền bị người lôi kéo nói xem thanh kĩ kia diệu dụng như thế nào. Một đám người đang vui cười uống rượu đột nhiên nghe họ Hàn mặt lừa nói: “Đã sớm nghe nói Long Tiên Hương của Tề phủ Dương Châu thiên kim khó cầu. Tề Diên, nếu ngươi là Nhị công tử Tề phủ, không bằng giúp mấy người chúng ta lấy ra một chút hương, không thiếu chỗ tốt của ngươi, thế nào?”
Tề Diên không biết vì cái gì câu chuyện đột nhiên vòng tới trên đầu mình, không thể hiểu được mà nhìn hắn.
Lừa mặt lớn nói: “Thật không dám giấu giếm, lần này chúng ta tới đây nhất định phải mang chút Long Tiên Hương trở về.”
Bổn triều thịnh hành huân hương, từ đế vương đến quyền thần, cho tới người làm buôn bán nhỏ đều lấy chế hương, huân hương làm vui. Tổ tiên Tề Diên lập nghiệp bằng buôn bán hương liệu, sau tằng tổ phụ của hắn ngẫu nhiên gặp được cơ duyên, nhận được phương thức chế hương bí mật, vì thế cả nhà liền đặt chân tới Dương Châu, mua ít ruộng đất, mở rộng cửa hàng. Chờ tới thời điểm phụ thân Tề Diên lên làm đương gia, mấy đời nối tiếp cũng tích cóp được ngàn mẫu ruộng tốt, gia sản bạc triệu. Mà người này hỏi Long Tiên Hương chính là chiêu bài của Tề gia, hương này cũng không phải long tiên chính phẩm mà là hương do Tề gia tự chế ra, lấy tên là “Long tiên”.
Tề Diên đoán người này có khả năng có chút địa vị nhưng không duyên không cớ bắt hắn tặng hương, còn là loại khẩu khí này, trong lòng hắn liền không quá vui.
“Được thôi.” Tề Diên cười hì hì nói: “Còn không phải là hương thôi sao? Đưa cho ngươi là được.”
Lừa mặt lớn vỗ tay cười to, thập phần vừa lòng.
“Nhưng đưa nhiều ít thế nào, cái này liền dựa vào bản lĩnh của ngươi.” Tề Diên nói: “Chúng ta góp chút việc vui, tỷ thí một chút, nếu ngươi thắng, ta liền đưa cho ngươi một rương.”
“Tốt!” Lừa mặt lớn hỏi: “Vậy nếu ta thua thì sao?”
“Vậy đưa cho ngươi một khối.” Tề Diên nói: “Nếu ngươi muốn nhiều thêm thì tự mình mua lấy.”
Đám hoàn khố sôi nổi trầm trồ khen ngợi, lừa mặt lớn cũng cảm thấy Tề Diên còn tính thức thời, bàn tay to vỗ một cái lên bàn: “Vậy liền chơi ném thẻ vào bình rượu!”
Ném thẻ vào bình rượu vốn là cổ lễ, yêu cầu chủ khách ba mời ba nhường, bên cạnh có nhạc công tấu khúc góp vui. Nhưng đám hoàn khố từ trước đến nay chỉ lo uống rượu tìm vui, nào cố kị này đó. Vì thế đám người ồn ào hò hét, kêu tiểu nhị tới, đem bàn tiệc dịch sang một bên.
Lão bản đem tới một bó mũi tên, đem ném thẻ vào bình rượu sắp xếp ở phía Nam, cách hai người khoảng chừng ba mũi tên. Chu Vanh ở một bên làm trọng tài. Tất cả mọi người chia ra đứng hai bên trái phải, động tác nhất trí nhìn chằm chằm hai người.
Tề Diên nhíu mày ồn ào: “Quá xa! Dịch gần một chút mới tốt.”
Lừa mặt lớn lại nói: “Xa một chút mới tốt, dễ phân thắng bại.” Nói xong đếm mười mũi tên, gấp không chờ nổi mà run run tay áo tiến lên phía trước, ngưng mi trừng mắt, cẩn thận đếm từng mũi tên một.
Mười mũi tên, quăng vào miệng bình sáu cái, hai cái quăng vào tai bình, hai cái rơi xuống đất. Mọi người sôi nổi lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, không ngừng khen tặng. Lừa mặt lớn cũng rất đắc ý, từ trọng tài Chu Vanh phán định kết quả, đắc ý vẫy vẫy tay, lại nhìn Tề Diên, cố ý hỏi: “Tiểu huynh đệ sẽ không đổi ý chứ?”
Tề Diên mặt không biểu tình nhìn bình rượu, không nói lời nào.
Lừa mặt lớn lại trừng mắt, lớn tiếng ồn ào: “Ta nói trước, ai đổi ý kẻ đó là chó! Phải chui gầm bàn!”
Một rương Long Tiên Hương nói ít cũng phải trăm lượng bạc, lần này hắn làm thực tốt, chỉ hận vừa nãy không bắt Tề Diên lập cái khế ước. Lúc này không ngừng kêu gọi người khác làm chứng, không để Tề Diên chống chế.
Lúc này Tề Diên mới nói: “Ai nói ta muốn chống chế, kẻ nào nói chuyện không giữ lời chính là đồ rùa đen!”
Trong lúc nói chuyện cũng nhận lấy mười mũi tên, tiện tay lấy ra ba mũi, ở trong tay ước lượng, sau khi lặp lại vài lần đột nhiên hướng phía trước ném ra cùng một lần. Lừa mặt lớn bị hắn hù cho nhảy dựng, quay đầu lại chỉ thấy ba mũi tên gắt gao ghé vào cùng nhau, phá không mà đi, không đợi hắn minh bạch sao lại thế này liền nghe “Leng keng” một tiếng —— ba mũi tên đồng thời vững vàng chui vào trong bình. Đám hoàn khố chung quanh ngược lại không ngạc nhiên, chỉ ở một bên vui sướиɠ hài lòng nhìn qua.
Lừa mặt lớn hung hăng ngẩn người ra, xoa xoa mắt, lại nhìn Tề Diên liền thấy tiểu hoàn khố kia vẫn như cũ, mỗi lần tùy tiện cầm ba mũi tên, nhẹ nhàng ném về phía trước, lại là bách phát bách trúng. Trong chốc lát, mười mũi tên đều vững vàng chui vào trong bình rượu.
Lừa mặt lớn sau một lúc lâu mới hoàn hồn, lại kinh ngạc nhìn xem mọi người chung quanh, chỉ có Chu Vanh mặt đầy xấu hổ, lúc này mới ý thức được chính mình bị chơi rồi. Nếu Tề Diên dám đưa ra yêu cầu tỷ thí, nhất định đã tính sẵn trong lòng. Mà mấy hoàn khố kia càng quá mức, biết rõ Tề Diên lợi hại, vừa mới nãy còn ồn ào vỗ tay, cố ý phối hợp với hắn lừa gạt mình, nói cái gì mà đổi ý là chó!
Tề Diên thấy hắn sắc mặt không tốt, cười hì hì đứng lên chắp tay: “Đa tạ Hàn công tử.”
Lừa mặt lớn trầm mặt không lên tiếng.
Tề Diên cũng không cảm thấy như thế nào cả, lại hướng Chu Vanh nói: “Thanh Chiêm huynh, khối Long Tiên Hương hôm qua ta cho ngươi vẫn còn chứ?”
Chu Vanh do dự một chút, không tình nguyện nói: “Vẫn còn.”
Tề Diên gật gật đầu: “Vậy phiền toái Thanh Chiêm huynh chuyển tặng cho Hàn công tử. Tiểu gia ta không thắng được lực rượu, đi về nhà ngủ trước đây.” Tuy nói đồ đưa ra rồi thì không nên lấy lại nhưng hôm nay Chu Vanh không đạo nghĩa, Tề Diên mới mặc kệ những cái đó.
Đám hoàn khố sôi nổi ở một bên hát đệm, tiễn Tề Diên đi về trước. Tề Diên nghênh ngang xuống lầu, mấy gã sai vặt vội vàng đuổi theo, chờ ra khỏi tửu lầu mới tức giận nói: “Chu Nhị xem thường nhà chúng ta, còn muốn lừa thiếu gia đưa hương cho bọn hắn sao? Nằm mơ đi, phi!”
Một người khác cũng hỏi: “Thiếu gia, Thanh Thư nói trước khi chúng ta tới, Chu Nhị liền cùng những người kia thổi phồng ngươi như thế nào như thế nào. Ngươi cần gì phải đáp ứng lừa mặt lớn chứ? Cho một khối cũng tiện nghi hắn!”
“Đánh rắm! Ngươi biết đó là ai sao?” Tề Diên nói: “Vạn nhất lại gây hoạ cho cha ta thì phải làm sao bây giờ?” Hắn đọc sách không thông, đạo lý đối nhân xử thế ngược lại rất minh bạch.
Gã sai vặt bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu: “Thiếu gia nói rất đúng! Ta nghe nói mấy người kia đều là người trong kinh, chỉ sợ có chút địa vị.”
“Trong kinh sao?” Tề Diên sửng sốt: “Tới Dương Châu làm gì?”
“Lại đây đi chơi hay sao đó?” Gã sai vặt nói: “Bất quá nghe Thanh Thư nói, mấy người kia nói trong kinh gần đây muốn xảy ra chuyện, có Trung Viễn Bá hay là cái gì Bá, ở Nhai Xuyên phản bội đi theo địch, phải bị chém đầu.”
“Quản hắn cái gì Bá chứ, gϊếŧ thì gϊếŧ thôi, dù sao cũng không liên quan tới ta.” Tề Diên ngẩng đầu lên: “Đi câu cá đi!”
Bên này đang nói chuyện chợt nghe bờ sông bên kia ồn ào một trận, không ít người chạy vội sang bên kia, giống như xảy ra chuyện gì đó. Mấy người bọn họ đều là tâm tính thiếu niên, cũng mặc kệ đã xảy ra cái gì, tranh nhau chạy tới phía trước xem náo nhiệt.
Tề Diên để nhìn được rõ ràng hơn, tránh đi đám người, bò lên chỗ cây cột trên cầu, hướng qua bên kia nhìn xem. Đang nhìn nhìn thăm dò đột nhiên cảm thấy chân phải bị xiết chặt, trên giày da của hắn xuất hiện một sợi dây thừng. Tề Diên trong lòng hoảng hốt, gắt gao ôm lấy cây cột, lớn tiếng kêu cứu nhưng trên bờ tiếng người ồn ào, không đợi có người nghe được tiếng hô bên này, hắn liền bị một cổ lực mạnh mẽ túm lấy ném vào lòng sông. Mặt sông dưới cầu ùng ục nổi lên một chuỗi bọt khí, bất quá chỉ một cái chớp mắt lại khôi phục yên tĩnh lại như cũ.