May Mắn Của Anh, Hạnh Phúc Của Em

Chương 52: Anh là vết thương trong em

Đêm nay Trạch Đường Xuyên tăng ca nhưng trong lòng cứ bồi hồi không yên. Anh nhìn điện thoại nãy giờ vẫn im lặng của mình. Thường Hạ Chi Nhạ sẽ nhắn tin chúc anh ngủ ngon. Nhưng đêm nay lại không có tin nhắn nào. Thật kì lạ.

Reng…. Reng….

“Nhạ Nhạ, khuya rồi…”

“Em đang ở dưới công ty của anh. Anh ra gặp em một chút.”

Tút…

Hạ Chi Nhạ chỉ nói ngắn gọn mấy câu rồi cúp máy. Trạch Đường Xuyên nhíu mày khó hiểu. Công ty giờ này đã đóng cửa. Cậu đứng đâu được chứ. Lúc nãy anh còn nghe thấy tiếng mưa rào rào nữa.

Trạch Đường Xuyên lo lắng chạy xuống sảnh. Công ty đã đóng cửa nên anh chỉ có thể từ tầng hầm đi lên. Trong không gian tối tăm chỉ có chút ánh sáng le lói từ đèn đường, Hạ Chi Nhạ cả người ướt sũng nép vào mái hiên của toà nhà. Tóc tai bết nước, quần áo cũng dính vào da thịt. Dường như cậu đã lái xe dưới mưa đến đây.

“Nhạ Nhạ, sao em lại…”

Bốp…. Bốp….

Trạch Đường Xuyên chưa kịp dứt câu thì Hạ Chi Nhạ đã xông tới đấm thẳng vào mặt anh hai cái.

“Thằng khốn… thằng khốn… Aaaa… hức hức……”

Trạch Đường Xuyên còn chứ kịp cảm thụ đau đớn đã nghe cậu hét lên đầy đau khổ. Hạ Chi Nhạ cả đời chưa từng mắng chửi ai. Phút giây này tức giận đan xen đau khổ chỉ có thể quỳ rạp xuống dưới đất phát tiết, mắng người trước mắt là đồ khốn. Nước mắt của cậu hoà lẫn nước mưa trong đêm càng thêm thê lương.

Em ấy nhớ rồi, em ấy biết tất cả rồi.

Đó là những gì mà Trạch Đường Xuyên có thể suy nghĩ được. Anh lồm cồm bò dậy, muốn chạy tới đỡ lấy Hạ Chi Nhạ đi vào trong. Anh là thằng khốn nạn. Khốn nạn nhất trên đời này.

“Tôi đã đối xử với anh tốt lắm. Tôi đã rất chân thành mà… tại sao lại làm vậy với tôi?”

Rõ ràng cậu đã moi hết tim gan ra để chung sống cùng anh. Rõ ràng cả hai đều đã rung động. Cậu đã có mong chờ. Mong chờ sau khi hết hợp đồng, hai người có thể ở bên nhau như những cặp vợ chồng khác. Rõ ràng, cậu thích anh nhiều như thế, anh cũng có chút yêu cậu. Tại sao phải lừa cậu.

“Tôi cũng đâu phải người không biết liêm sỉ bám dính lấy anh. Chỉ cần anh muốn, tôi sẽ rời khỏi mà.”

Hạ Chi Nhạ vừa khóc vừa kêu gào trong đau đớn. Cảm giác bị người mình thích lừa dối, thậm chí là xem thường sỉ nhục khiến cậu không thể nào bình tĩnh được. Mọi cảm xúc dồn nén tức giận bộc phát một cách mãnh liệt. Cậu kêu gào đến tê tâm liệt phế, như muốn trút tất cả nỗi thống khổ của mình bấy lâu nay ra ngoài.

Trạch Đường Xuyên lo sợ cậu khó chịu, vội vàng chạy tới muốn đưa cậu vào trong. Mưa đang tạt vào rất dữ dội khiến người của Hạ Chi Nhạ càng thêm đẫm nước. Anh lo cậu bị ốm nên chạy tới ôm chặt cậu, vừa cố lôi cậu đi vừa liên tục xin lỗi.

“Anh xin lỗi. Anh xin lỗi. Anh không có coi thường em. Em vào trong với anh, được không?”

Nhưng Hạ Chi Nhạ như phát điên chỉ muốn gào khóc. Cậu đấm đá liên tục vào người Trạch Đường Xuyên như phát tiết. Mặc cho anh liên tục xin lỗi cũng coi như không thấy.

“Xin lỗi. Anh xin lỗi. Em vào trong với anh. Em muốn đánh anh cũng được.”

Giằng co một hồi, Hạ Chi Nhạ cũng mệt đến lả đi. Trạch Đường Xuyên lúc này mới đưa người vào trong được.

Trong căn phòng làm việc, thư kí Trương đã bật lò sưởi hết công suất. Anh và các thư kí cũng ra ngoài. Nhìn thế nào cũng thấy đêm nay là đêm dài rồi.

Hạ Chi Nhạ khóc một trận thật to mệt lả cả người. Cậu thẩn thờ ngồi trên ghế như bị rút mất linh hồn. Hai mắt trống rỗng. Hạ Chi Nhạ bỗng nhiên nhớ đến bà vυ' của cậu. Hoá ra, cho đến bây giờ bà ấy chính là người duy nhất đối xử thật lòng với cậu.

“Anh xin lỗi. Anh xin lỗi mà.”

Trạch Đường Xuyên gục đầu lên gối của Hạ Chi Nhạ, miệng liên tục xin lỗi. Nước mắt hắn rơi lách tách trên thảm. Hai mắt đỏ ngầu tràn đầy đau đớn. Bộ dáng thảm hại hèn mọn cầu xin sự tha thứ của người đối diện.

Lúc này anh mới để ý thấy mu bàn tay và phần đầu gối của cậu bị trầy xước. Có vẻ như là đi xe đến đây bị ngã vâyh. Anh thổi thổi vào vết xước còn hơi rướm máu.

“Đau không em? Có đau không? Anh xin lỗi mà. Đừng khóc.”

Hạ Chi Nhạ ngẩn ngơ nhìn Trạch Đường Xuyên dịu dàng quan tâm mình. Cậu rút vội tay ra nhưng anh giữ rất chặt.

“Anh đừng quan tâm tôi. Anh đừng có giả vờ.”

Hạ Chi Nhạ vừa mếu máo vừa nói. Nếu anh cứ quan tâm cậu như thế này, cậu sẽ sinh ra những ảo tưởng không đáng có. Cậu sẽ không rời bỏ được. Hạ Chi Nhạ thà rằng bản thân đã quên đi hết tất cả cũng không muốn nhớ lại mà phải đối mặt với cục diện giả dối như hiện tại. Thà rằng không có còn hơn là có mà mất đi.

“Anh đừng có quan tâm tôi. Hức…”

Tiếng nấc nghẹn của cậu khiến Trạch Đường Xuyên càng thêm nhói lòng. Anh cũng biết đối với người thiếu tình thương từ nhỏ như cậu thì không nên gieo hy vọng, nhưng chính bản thân anh cũng không kiềm nén được.

“Anh xin lỗi. Anh không có gì để giải thích hết. Em cứ đánh anh đi, đánh anh thật mạnh cũng được nhưng đừng làm bản thân khó chịu.”

Trạch Đường Xuyên lần đầu tiên trong đời hèn mọn cầu xin như vậy. Hắn hối hận, hắn hối hận tột độ. Tại sao ngày ấy lại nhát chết không dám tiến lên để khiến mọi chuyện ra nông nỗi như thế này. Kết cục lại tổn thương người con trai hắn yêu nhất. Kết cục lại khiến em ấy phải đau đớn như vậy.

Nhưng anh cũng không biết làm cách nào để bù đắp những tổn thương cho cậu cả. Cuối cùng đành gục mặt xuống chân cậu mà khóc.

Bỗng nhiên Hạ Chi Nhạ như bừng tỉnh mà đứng phắc dậy. Cậu không nói hai lời, móc ra từ trong túi một tờ giấy ướt nhẹp cùng với một chiếc bịch đỏ đựng vật gì đó. Cậu vứt thẳng vào người anh, sau đó không nói lời nào rời đi.

Tờ giấy đã ướt không còn đọc ra được cái gì nhưng Trạch Đường Xuyên vẫn có thể biết nó có nội dung gì. Cậu vứt lại hợp đồng và chiếc nhẫn anh tặng, cậu muốn vứt bỏ anh. Có như vậy thì cậu mới sống được.

Trạch Đường Xuyên vội vã chạy theo níu kéo. Hắn biết nếu ngày hôm nay hắn buông tay cậu thì mãi mãi sẽ không thể ở bên cậu nữa. Những ngày tháng qua không có cậu ở bên đã đủ khiến hắn đau khổ rồi. Trạch Đường Xuyên không muốn bản thân phải hối hận thêm lần nữa. Cho nên lần này hắn bất chấp cả tôn nghiêm bản thân tôn thờ mà cầu xin.

“Đừng đi Nhạ Nhạ, em nghe anh nói. À không em đánh anh đi. Là anh bị điên, là anh bị lú lẫn nên mới nghe lời đám thầy bói đó. Em đánh anh đi. Coi như anh xin em.”

Nhưng Hạ Chi Nhạ không muốn nghe. Cậu bịt hai tai mình lại ngồi thụp xuống đầy sợ hãi. Tiếng sét to ngoài kia khiến cậu sợ. Hiện thực khiến cậu sợ. Trạch Đường Xuyên khiến cậu sợ hãi.

Trạch Đường Xuyên vội vã ôm chầm lấy cơ thể run lẩy bẩy của cậu. Anh biết cậu chán ghét anh. Chính anh cũng chán ghét bản thân mình.

“Nhạ Nhạ, em cho anh ôm một chút. Mưa to lắm em không về được đâu. Anh xin em nghĩ cho bản thân mình. Em có gì anh sẽ đau đớn lắm. Coi như anh cầu xin em.”

Hạ Chi Nhạ gối đầu lên vai anh khóc nức nở. Cậu biết bản thân mình yếu đuối vô năng. Nhưng suy cho cùng, đã lâu rồi cậu cũng không khóc như thế này. Lần này, coi như khóc hết đi. Sau đêm nay sẽ không còn gì nữa.