May Mắn Của Anh, Hạnh Phúc Của Em

Chương 46: Sự thật

Người của Trạch gia phàm tối nay không có việc gì quá quan trọng đều có mặt tại nhà tổ: Trạch lão gia tử, vợ chồng Trạch Đường Vĩ, Hoàng Vân cùng với Trạch Đường Xuyên và các lão tộc có tuổi khác.

“Đường Xuyên, có chuyện gì quan trọng mà con mở họp gia tộc vậy?”

Họp gia tộc phải là có chuyện cực kì quan trọng mới mở, tương đương với việc mở từ đường ngày xưa. Trạch lão gia tử lờ mờ đoán được chuyện này chắc chắn liên quan đến Nhạ Nhạ, người vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện.

Đợi mọi người có mặt đã yên ổn, Trạch Đường Xuyên trầm ngâm nãy giờ mới lên tiếng.

“Thực sự rất lấy làm xin lỗi vì đã làm phiền mọi người có mặt ở đây. Nhưng chuyện hôm nay quả thực rất quan trọng. Nếu để con tự quyết… e rằng gây ra án mạng mất.”

Mọi người đồng loạt giật mình. So với các anh em khác trong tộc, Trạch Đường Xuyên chính lf người điềm tĩnh chín chắn nhất. Rốt cuộc có chuyện động trời gì xảy ra.

Thư kí Trương nhìn ánh mắt ông chủ của mình liền hiểu ý, phất tay cho vệ sĩ đem người vào. Trạch Đường Trung sợ hãi bị lôi xềnh xệch đi vào. Vừa được thả ra hắn liền bò dưới đất quỳ lạy Trạch Đường Xuyên cầu xin tha thứ.

“Anh… anh… anh tha cho tôi…”

Hắn chịu không nổi trước những đòn tra tấn tinh thần của nam nhân trước mặt rồi. Không có một chút đau đớn từ thân xác nào nhưng lại khiến hắn mơ thấy ác mộng không ngừng, tinh thần căng thẳng cực độ.

Trạch Hùng nhìn thằng nhóc tầm 18 tuổi dưới đất, lúc này ông cũng lên tiếng.

“Đường Xuyên, đây là….”

“Ông nội… ông nội cứu con.”

Nghe tên tiểu tử dưới đất gọi lão gia tử là ông nội, mọi người ở đây lập tức há hốc mồm. Chuyện gì đây? Trạch Hùng có thêm đứa cháu lớn như vậy từ khi nào.

“Đường Xuyên. Giải thích.”

Trạch lão gia tử đanh thép ra lệnh. Chuyện này đã vượt quá sức tưởng tượng của ông. Ông hoàn toàn không hiểu mấy đứa cháu dưới trướng mình đang chơi đùa cái gì.

Trạch Đường Xuyên từ tốn đưa cho ông nội mình một xấp tài liệu. Bên trong chính là hình ảnh thân thiết của Trạch Đường Vũ và con trai ông ta, những hình ảnh chuyển tiền, và quan trọng nhất chính là một tờ giấy chứng nhận huyết thống.

Trạch Hùng cầm nó mà tay run run tràn đầy tức giận.

Rầm….

“Từ khi nào? Con biết từ khi nào?”

“Hơn một năm trước.”

Là lúc Hạ Chi Nhạ mới về nhà họ Trạch. Hèn chi lúc đó lại đồng ý chuyện kết hôn dễ dàng như vậy. Rõ ràng Trạch Đường Xuyên có sự chuẩn bị trước cho sự thừa kế của mình.

“Con… con… con dám giấu ta chuyện này.”

“Con xin lỗi ông nội. Chuyện này là con sai trước, con sẽ chịu tội sau. Xin ông nội cho con nói tiếp.”

Trạch Đường Trung thấy ông nội đã biết thân phận của mình nhưng vẫn không cho mình đứng lên thì ngạc nhiên vô cùng. Hắn cũng là con cháu trong nhà, vì cớ sự gì hắn phải chịu thua Trạch Đường Xuyên cơ chứ.

Két….

Tiếng ma sát giữa bánh xe và mặt đường vang lên chứng tỏ chủ nhân của nó đang rất nôn nóng. Trạch Đường Vũ ba chân bốn cẳng chạy vào trong phòng. Hắn ta thấy đứa con trai duy nhất của mình rũ rượi quỳ dưới sàn thì tức giận xông lên định đánh Trạch Đường Xuyên.

Nhưng vệ sĩ nhanh hơn một bước đè ông ta xuống sàn.

“Trạch Đường Xuyên, mày…mày…”

“Thủ phạm cũng đã tới rồi. Ông nội, Trạch Đường Vũ chính là người đứng sau sự việc của Nhạ Nhạ. Hơn nữa, chính là kẻ ủ mưu sát hại cha của con.”

Choang….

Tiếng cốc trà rơi xuống thảm gây nên âm thanh vang dội giữa không gian vắng lặng. Mọi người ồ cả lên. Chẳng phải cha Trạch Đường Xuyên chết vì tai nạn giao thông sao? Sao mọi chuyện lại thành có người ám hại vậy?

Năm xưa, Trạch Đường Vũ chỉ sinh ra một đứa con gái trong khi con trai anh ba hắn là Trạch Đường Xuyên lại thông minh có tài. Ai cũng nói chắc chắn đây chính là người thừa kế tương lai của Trạch gia. Lão ta lén lút ở bên ngoài tìm một người phụ nữ ưu tú, sinh ra một đứa con trai sau đó lén lút bồi dưỡng nó thành tài. Bao năm qua hắn ở bên ngoài thì tỏ vẻ không có quan tâm đến cuộc chiến tranh giành gia sản nhưng bên trong lại liên tục gây rắc rối cho Trạch Đường Xuyên.

Tai nạn năm đó cũng một tay hắn lén lút tạo ra muốn gϊếŧ cả hai cha con. Ai dè Trạch Đường Xuyên phúc lớn mạng lớn thoát được.

“Năm đó nếu không phải cha tôi tin ông thì có lẽ bây giờ ông ấy vẫn còn sống rồi. Trạch Đường Vũ, bao năm qua ông không có chút áy náy nào sao?”

Trạch lão gia tử bóp nát chuỗi tràng hạt trong tay vứt xuống người đứa con trai út của mình. Dòng nước mắt đau đớn chảy xuống làm ướt khuôn mặt nhăn nhúm của lão.

Lão có mơ cũng không tưởng tượng được đứa con mình vốn cưng chiều nhất lại làm ra việc tán tận lương tâm nhường ấy.

“Ba… ba bình tĩnh.”

Hoàng Vân trong lòng cũng đau đớn tột cùng nhưng cũng đành nén cơn đau an ủi cha chồng của mình.

“Ba… ba ơi…”

Nhưng cuối cùng bà cũng không chịu nổi mà khóc lên thành tiếng. Nỗi đau mất chồng hơn chục năm vẫn mãi không thể nguôi ngoai. Bây giờ bà lại phát hiện, người gϊếŧ chồng bà là đứa em trai vợ chồng bà hằng yêu quý thì lại càng đau đớn hơn nữa. Ông ấy dưới suối vàng làm sao có thể nhắm mắt được đây.

“Không… ba con không làm… con không biết gì cả. Trạch Đường Xuyên đổ tội cho con.”

Trạch Đường Vũ lắc đầu nguầy nguậy. Đúng vậy chuyện qua rất lâu rồi, làm sao còn chứng cứ được nữa. Cứ chối bay chối biến là được.

“Đúng vậy, ông nội, có thể Đường Xuyên đang nói dối đó. Chuyện của em dâu có thể là do Tam thúc gây ra nhưng chuyện của Nhị thúc thì….”

Trạch Đường Vĩ vốn hèn nhát lúc này lại lên tiếng bênh vực chú ba của mình. Hắn ta bóp chặt lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi. Chỉ riêng hắn biết, hắn rất sợ chuyện này đổ vỡ. Không chỉ khiến Trạch Đường Xuyên mạnh hơn mà những việc làm xấu năm đó….

Rầm…

Trạch Đường Xuyên không muốn nghe biện giải hay gì cả. Hắn thẳng chân đạp chú ba của mình một cái lăn lóc. Đời này hắn ghét nhất kẻ dám làm không dám nhận.

“Chú ba muốn bằng chứng dễ thôi. Chú nên nhớ người đang làm, trời đang nhìn. Ba tôi trên trời có linh thiêng, vẫn đang nhìn chú đấy.”

Thư kí Trương lúc này mới từ bên ngoài dắt vào một người đàn ông hơi béo mập. Vừa nhìn thấy ông ta, Trạch Đường Vĩ như phát điên lao tới muốn gϊếŧ người. Chỉ dựa vào hành động này của lão, mọi người đã gần như đoán được phần nào rồi.

Người đàn ông này là lái xe ngày đó của Trạch gia cũng là người mà Trạch Đường Vũ cho tiền để động chạm vào xe của Trạch Đường Xuyên và cha mình. Bao nhiêu năm nay, lão ta cầm số tiền ấy có thể sống yên hoàn toàn là nhờ còn nắm giữ đoạn ghi âm cuộc giao dịch năm đó. Nếu không cũng bị cha con ác độc nhà này thủ tiêu lâu rồi.

“Không… không phải tao…. Các người đổ oan… không phải…. Cha người tin con đi.”

Nhưng sự thật rành rành ra trước mắt, lão gia tử có suy nghĩ theo hướng nào cũng không cách nào biện giải được cho hành động của ông ta.

Lão gia tử nhìn đứa con út vừa khóc vừa cười như điên dưới sàn nhà. Trong mắt ông ươn ướt, chậm rãi nói.

“Trong ba anh em, thằng hai thương mày nhất. Ngày xưa, lúc tao với mẹ mày lái xe chở hàng cho người ta, nó vừa đi học vừa chăm sóc cho mày. Đồ chơi của nó thiếu nhưng mày tuyệt nhiên là đầy đủ. A Vũ, thằng hai a, nó… nó…”

Lão gia tử uất nghẹn chống gậy lên lầu che đi những giọt nước mắt của mình. Sau tất cả, lão ta có giàu có như thế nào cũng không bảo vệ được con mình.

Trong Trạch gia lúc này chỉ vang lên tiếng khóc xé lòng như điên như dại tràn ngập không khí u ám buồn tẻ.