Lão gia tử chống gậy cộp cộp đi xuống dưới, vừa mới bắt đầu đã dỡ giọng mắng hai tên oắt con nhà mình.
Trạch Đường Vĩ thấy ông nội lập tức rụt cổ lại, hắn không có gan đối đầu với ông đâu. Nhớ mấy năm trước, hắn ăn chơi bên ngoài suýt nữa để lại hậu quả, tuy mọi chuyện giải quyết êm đẹp nhưng lần đó hắn bị ông nội mình đánh cho nhừ xương, phải nhập viện mất mấy ngày.
Trạch Đường Xuyên thấy ông mình cũng tới cũng không thu lại bá khí, chỉ đưa mắt nhìn Hạ Chi Nhạ, cả hai tiến tới gần ông, cùng nói lời chúc phúc.
“Ông nội, con và Chi Nhạ chúc ông ngày càng mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi, về già càng ngày càng có nhiều niềm vui.”
Lão gia tử tuy mặt mày có vẻ vui sướиɠ nhưng vẫn tuỳ ý phất tay, tỏ vẻ không thèm quan tâm.
“Sống chi tới trăm tuổi. Các người phiền hà muốn chết.”
Trạch Đường Xuyên cúi thấp đầu che giấu nụ cười.
“Đây là Hạ Chi Nhạ sao?”
Hạ Chi Nhạ bị điểm tên lập tức cảm thấy căng thẳng. Cậu đứng thẳng lưng, nghiêm trang, khoé miệng bặm lại, hệt như đứng chào cờ buổi sáng.
Trạch Hùng vuốt râu nhìn đứa cháu dâu này của mình. Tuy người khác đều nói cậu không được thông minh nhanh nhẹn nhưng ông có thể thấy được. Hạ Chi Nhạ rất thành thực lại lương thiện. Xem ra cọc hôn nhân này trong cái rủi có cái may rồi đây.
“Chi Nhạ năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Dạ thưa ông nội, con năm nay 25. Hôm nay mừng thọ ông, con…con…con tặng ông một bức tranh tự vẽ. Chúc ông càng ngày càng nhiều sức khoẻ.”
Thật ra Chi Nhạ định nói nhiều hơn nhưng cậu run quá nên không nói được gì. Hai má hơi đỏ lên nhìn có vẻ ngốc ngốc nhưng lại khiến lão gia tử rất vừa lòng.
“Được rồi. Các ngươi đi theo ta tiếp khãi khách, xong tiệc chúng ta lại nói tiếp.”
“Vâng thưa ông nội.”
Trạch Đường Vĩ bên này thấy hai người được theo ông nội thì bắt đầu tức giận, nhưng không dám nói. Mẹ hắn ta bên cạnh cũng âm thầm nhéo lấy hắn. Sao bà có thể sinh đứa con vô dụng như này chứ?
Khách nhân thấy Trạch Đường Xuyên đi bên cạnh gia chủ cười cười nói nói thì cũng ngầm hiểu được. Xem ra vị trí gia chủ kế thừa này không hề lay chuyển rồi.
“Lão gia tử, ngài vẫn như ngày nào a.”
Phùng tổng dẫn theo con gái của mình đến chúc thọ nhưng ánh mắt thì cứ lấm lét nhìn sang Trạch Đường Xuyên. Trước kia Hoàng Vân chọn con dâu, mấy gia tộc như họ đều tránh đi hết. Ai lại muốn gả cho người tàn tật lại xấu xí, sau này không biết sự nghiệp đi về đâu cơ chứ.
Bây giờ thấy Trạch Đường Xuyên vẫn được lòng lão tổ tông Trạch gia bọn họ mới vỡ lẽ. Hắn ta đã bén rễ rất sâu vào chuyện thương nghiệp của gia tộc rồi. Chút thương tật cỏn con sao dễ dàng bứt rễ được chứ.
Con gái Phùng tổng Phùng Ái Thiên năm nay tuổi đã hai lăm nhưng hoàn toàn là dựa vào gia đình nuôi, suốt ngày shopping hẹn hò trai đẹp. Vốn ban đầu cô cũng định gả vào Trạch gia nhưng sau khi Trạch Đường Xuyên bị thương, cô lại từ chối đề nghị của Hoàng Vân. Có điên đâu mà đâm đầu vào đó. Tuy bây giờ Trạch Đường Xuyên vị thế không bị ảnh hưởng nhưng gương mặt xấu xí thế kia vẫn không làm cô yêu thích. Cô chỉ yêu thích trai đẹp mà thôi.
Sau khi chào hỏi một vòng, buổi tiệc cũng chính thức bắt đầu. Lão gia tử cũng tha cho hai đứa cháu của mình để bọn nó tự do. Bản thân thì đi tiếp đãi mấy lão bạn vong niên.
Trạch Đường Xuyên định chào hỏi đối tác thì bỗng nhiên nhìn thấy Hạ Chi Nhạ hơi thất thần. Ánh mắt cậu kèm lòng không đậu nhìn về phía điểm tâm rực rỡ muôn màu muôn vẻ trên quầy. Nhưng ở đây không ai ăn hết a.
Trạch Đường Xuyên nháy mắt với thư kí Trương. Anh lập tức bắt được ra đa ông chủ nhà mình, chọn một ít điểm tâm ngọt nhỏ rồi đưa cho cậu Hạ. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. TruyenHD
2. TruyenHD
3. TruyenHD
4. TruyenHD
=====================================
“Cậu ngồi đây ăn trước đi. Tôi đi vào trong tìm bạn mình. Lát nữa ra tìm cậu được không?”
“Được được được.”
Dù sao dẫn cậu vào vòng tròn này cậu cũng không hiểu mà cũng không thấy thoải mái, chi bằng để cậu lại đây ăn uống cho thoả thê đi. Hơn nữa, ở đây là Trạch gia chắc không có kẻ nào ngu dốt đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ cháu dâu của gia chủ đâu nhỉ?
Nhưng mà sự thật chứng minh, trên đời này không thiếu kẻ ngu dốt. Trạch Đường Xuyên vừa đi chưa được 10 phút, Hạ Chi Nhạ cũng mới ăn được có hai cái bánh mochi mềm thì đã có người tới làm phiền.
Người đó không ai khác chính là Hoa Hân. Hoa Hân vỗn dĩ đã định từ bỏ Trạch Đường Xuyên. Dù sao hai người vẫn chỉ là ngầm hiểu chứ không có giấy tờ hay lời nói chính thức nào, ai có mà ngờ lão gia tử lại không từ bỏ đứa cháu này của mình. Điều đó khiến cô cảm thấy hơi hụt hẫng.
Cô vào giới giải trí chỉ để thỏa mãn đam mê. Mục đích lớn nhất đời cô chính là gả cho kẻ có tiền có quyền. Trạch Đường Xuyên chính là đối tượng thích hợp nhất. Không ngờ chỉ giây phút sơ sẩy, đã có người giành đi mất.
“Cậu đây chính là phu nhân của Trạch Đường Xuyên đúng không? Chưa bao giờ gặp mặt nhỉ? Xem ra Đường Xuyên anh ấy cũng không hay dẫn cậu đi các buổi tụ hội.”
Hạ Chi Nhạ đang nhai dở miếng bánh thì thấy có người bắt chuyện với mình. Vừa mở miệng ra đã bắt đầu âm thầm so chiêu. Tuy cậu có hơi ngốc nhưng cậu có thể nghe ra: người trước mắt rất thân thiết với Đường Xuyên và có vẻ không thích cậu lắm.
“Đúng vậy. Tôi là Hạ Chi Nhạ. Cô là…?”
Hoa Hân cúi đầu cười, nụ cười có hơi ngượng ngùng.
“Tôi là Hoa Hân. Chắc Đường Xuyên không kể về tôi cho cậu nghe đâu. Dù sao cũng hơi ngại ngùng. Nhưng không sao, gặp mặt là duyên, tôi mời cậu ly rượu.”
Hoa Hân là minh tinh nổi tiếng, cô cũng hơi ngạc nhiên khi thấy có người không biết mình là ai nhưng vẫn giữ kẽ, lời nói vô cùng tự nhiên quý phái.
Hạ Chi Nhạ cầm ly rượu, đầu óc vẫn cố suy nghĩ những chuyện mà người phụ nữ trước mặt nói. Chuyện ngượng ngùng là chuyện gì a?
Thấy Hoa Hân đã uống hết, cậu cũng đành giữ phép tắc uống hết ly rượu. Rượu mạnh xộc thẳng vào đầu, cái đắng đọng lại trên đầu lưỡi rồi trôi xuống cổ khiến Hạ Chi Nhạ rất khó chịu. Bình thường cậu chỉ thích đồ ngọt mà thôi, đây là lần đầu tiên uống loại rượu mạnh đến thế. Chỉ một chốc, mặt cậu đã đỏ bừng.
Hoa Hân thấy vậy thì âm thầm xem thường. Rượu cũng không biết uống còn bày đặt làm phu nhân nhà hào môn. Đúng là không biết tự lượng sức mình. Nàng ta nhiệt tình rót rượu cho Hạ Chi Nhạ. Cậu không biết từ chối, uống đến ba ly đã thấy cổ họng bỏng rát, đầu óc quánh lại như hồ đặc, không suy nghĩ được gì.
Người xung quanh thấy thế thì không tiến lến giúp đỡ chỉ ở bên cạnh xem cuộc vui. Tân hoan gặp cựu ái, trò này cũng đủ đặc sắc. Nhưng thật ra trong lòng mọi người đều ngầm hiểu, Hạ Chi Nhạ sao sánh được bằng Hoa Hân. Sớm muộn gì cũng bị Trạch Đường Xuyên bỏ mà thôi.
“Hoa tiểu thư đang làm cái gì đó?”
Hoa Hân nghe thấy thì giật mình, vội vã quay lại. Đối diện nàng là khuôn mặt không chút vui vẻ nào của Trạch Đường Xuyên. Hắn đi ngang qua nàng, lại gần Hạ Chi Nhạ hai má đã đỏ bừng, đỡ lấy cậu.
“Hoa tiểu thư chắc cũng nhìn ra, Nhạ Nhạ không biết uống rượu. Thế thì cớ làm sao cứ chuốc say em ấy?”
“Đường Xuyên, em không….”
“Nói gì thì nói, Hoa tiểu thư hôm nay là khách. Mà Chi Nhạ lại là cháu dâu của gia chủ, nào có chuyện khách tự mình mời rượu gia chủ khi chưa có sự đồng ý. Chuyện đảo khách thành chủ này, Hoa tiểu thư có vẻ làm quen nhỉ?”
Nói về công phu miệng lưỡi thì Hoa Hân làm sao có thể là đối thủ của Trạch Đường Xuyên được. Hắn nói câu nào đều khiến nàng xấu hổ câu đó. Người chung quanh cũng bình tĩnh, bắt đầu thầm thì nói nhỏ.
Hoa Hân mặt đỏ lên vì ngượng. Nàng ta không ngờ Trạch Đường Xuyên lại không nể tình cũ như thế. Đang định giải thích thì Trạch Đường Xuyên cũng với thư kí Trương đã đỡ Hạ Chi Nhạ đi về phía sau hậu viện nơi nghỉ ngơi để cậu ngủ.
Cô chỉ đành đứng một cách thất thố nhưng không làm gì được. Bàn tay dấu trong tay áo đã nắm chặt lại.
Trạch Đường Xuyên chàng thật nhẫn tâm.