Tháng hai, Nguyên Vũ năm thứ mười sáu. Triệu Thương quốc đang trong đợt lạnh cuối cùng của mùa đông. Tại Phượng Hoàng thành kinh đô của Triệu Thương quốc, tuyết rơi trắng trời, phủ dầy những mái ngói lưu ly, bao trùm một sắc trắng lên tất cả mọi thứ.
Lúc này, một chiếc xe ngựa đang chạy từ cửa hoàng cung đi ra. Trong sự yên ắng của buổi sáng mùa đông, tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe đang gấp gáp nện xuống mặt đường càng thể hiện được sự nôn nóng, vội vàng của chủ nhân bên trong, cũng phá vỡ đi sự yên lặng, tĩnh mịch vốn có.
Ngồi trong xe ngựa là đại tướng quân đương triều, Khương Thượng. Giờ đang vào giờ mão, vừa kết thúc buổi triều sớm hắn nhận được tin ái nữ ở nhà hai hôm trước vừa rơi xuống nước hôn mê nay đã tỉnh lại rồi. Hắn cũng không có tâm trạng xã giao cùng các đại thần khác vội vã trở về.
Vừa bước vào cửa phủ, hắn vừa đi vừa chạy về phía Ninh Vân các, tiểu viện của nữ nhi. Đến nửa đường thì gặp lão phu nhân Trần thị, cùng đại phu nhân Từ thị đang từ Ninh Vân các đi ra. Hắn sốt ruột không kịp đợi vội chạy lại trước mặt hai người hỏi.
- Khoa nhi thế nào rồi?
Lão phu nhân nhìn bộ dáng này của hắn, vẻ mặt chán ghét thở dài nhìn về phía Từ thị. Đại phu nhân thấy vậy vội vàng mở miệng.
- Khoa nhi vừa tỉnh rồi. Có lẽ là do hôn mê lâu nên tỉnh lại còn chút choáng váng. Đã ăn được một chút cháo, ta để nó ngủ thêm rồi, tướng gia yên tâm đi, không cần vào làm phiền nó.
Nghe đến đây, tâm trạng của Khương tướng quân nhẹ nhàng hơn một chút, hai mắt đảo qua Ninh Vân các một lượt rồi mới cùng hai người rời bước về phía Tịnh Đường cư của lão phu nhân.
Trong chính viện, lão phu nhân đang ngồi trên trường kỷ, nhấp ngụm trà nóng rồi nhìn về phía con dâu, con trai mở miệng nói.
- Hai ngươi ở chiến trường hơn chục năm vừa trở về, đã lập được đại công cho Triệu Thương quốc ta. Qua hai ngày nữa hoàng thượng sẽ mở đại tiệc tẩy trần. Đó là vinh hạnh cực kì lớn, nhất định không được gây ra một chút sai lầm.
Hai vợ chồng Khương tướng nghe vậy cúi người gật đầu vâng dạ. Lão phu nhân nghe xong lại nói tiếp.
- Khoa nhi là hai ngươi sinh ở ngoài biên ải, từ nhỏ thiếu quan tâm mà đã dưỡng thành thói điêu ngoa tùy hứng. Ta biết các ngươi nuông chiều nàng nhưng bây giờ đã trở về kinh thành rồi, không thể giống như trước đây. Sau này nó còn cần lấy chồng, không thể không sửa tính đó được. Hai ngày trước nó náo loạn một hồi, sẽ có người nhớ mặt, ngày đại tiệc mừng công để nó ở lại trong phủ đi.
Vợ chồng Khương tướng nghe xong tâm trạng chợt nặng xuống. Từ thị tuy trong lòng không cho rằng lời mẹ chồng nói về con gái bảo bối của bà là đúng, nhưng cũng biết điều mà nhanh miệng đứng dậy cúi đầu tạ lỗi.
- Nương yên tâm, trước đây do con cùng tướng gia ít thời gian quan tâm nó, lại xa xôi kinh thành không thể đưa nó về được, mới nuôi nó buông thả thành tính cách như bây giờ. Còn một năm nữa Khoa nhi cập kê, con sẽ tìm người dốc lòng dạy dỗ lại.
Lão phu nhân nghe xong cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ nói thêm một câu.
- Khoa nhi ở cạnh hai ngươi lâu nhất lại là nữ nhi, các ngươi cưng chiều nó ta có thể hiểu, thế nhưng cũng phải nhớ trên nàng còn có ba ca ca cũng cần được quan tâm.
Nói rồi cũng không nhìn đến vẻ mặt đang sửng sốt của hai người nữa, bà cúi đầu một bên lần tràng hạt, một bên xua tay tỏ ý tiễn khách. Vợ chồng tướng gia thấy vậy hiểu ý, hai mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài rồi nhanh chóng dắt nhau rời khỏi Tịnh Đường cư.