Phương Phù ra vẻ sờ sờ trán của nàng: "Đúng thật phải cảm tạ trận bệnh này, đốt đến mở được cả hòn đá cứng như ngươi."
Kiều Uyển đẩy nàng ấy, nhưng cũng nhịn không được mà bật cười.
Phương Phù thấy hôm nay Kiều Uyển khơ có khi muốn nhắc tới chuyện này, lại hỏi: "Ngươi có biết Thái hậu nương nương nhắm vào ai chưa?"
Kiều Uyển lắc đầu: "Ta không biết." nàng thực sự không biết, hơn nữa cho dù nàng biết thì Thái Hậu nương nương căn bản cũng không thể làm chủ thay cho Thái tử được.
Phương Phù ra vẻ thần bí mà nhìn nàng một cái, lại tiến gần tới bên tai nàng: "Ta nghe lén được phụ thân và ca ca nói chuyện, không biết Thái Hậu nương nương nghĩ thế nào mà nhắm vào cháu gái nhà Lưu các lão cho vị ở Đông Cung kia...."
Kiều Uyển ngẩn ra, dường như không phát ra âm thanh hỏi: "Ai cơ?"
Phương Phù vươn hai ngón tay lên, nhẹ nhàng quơ quơ.
Cháu gái đứng hàng thứ hai của Lưu các lão... Lưu Nguyên.
Sao lại là nàng ta?
Đời trước năm thứ 22 Thái Hòa, Lưu Nguyên gả vào phủ Chiêu Vương.
Năm đầu tiên của Diên Hòa, sắc phong làm Vi Hậu.
**
Hai người Kiều Uyển và Phương Phù nói chuyện trong đình ở hồ, lại thấy xa xa có một người nữa đi tới, bên người cũng không hề có thị nữ tùy thân.
Người tới mặc váy lụa màu cẩm, lúc đi kim ngọc lay động, lả lướt sinh tư.
Có điều Phương Phù hơi nhấp khéo miệng một chút, trong mắt hàm chứa một chút bỡn cợt.
Kiều Uyển đương nhiên biết vì sao.
Thiếu nữ trước mặt này hiển nhiên tới kinh thành chưa lâu, người nhà cũng không chuẩn bị thỏa đáng cho nàng ta. Trên trán nàng ta là châu hoa, bên mái là thúy sức, đã là một đợt phong trào đã qua của Ngọc Kinh.
Lại bước tới gần, thiếu nữ đã bước tới trước đình bên hồ.
Lúc thấy rõ được khuôn mặt kia, hồi ức cứ thế mãnh liệt tuôn trào, Kiều Uyển thong thong dừng trên mặt nàng ta.
Là nàng ta?
Kiều Uyển hơi hoảng hốt chốc lát, người tới cũng đang đánh giá hai vị thiếu nữ trong đinh bên hồ.
Chỉ thấy nhụ vị trong đình, một người mặc váy dài hồng đào trăm điệp trên đầu cài trâm hoa đào, trên người không có một chút ngọc bội kim ngọc nào. Tuy khuôn mặt thanh lệ như một đóa hoa mùa xuân tươi đẹp nhưng trong mắt nàng ta lại là nghèo kiết hủ lậu.
Một vị khác búi tóc song hoàn quá mức hơn, trên đầu là lụa trắng tơ vàng ngọc hoa nhỏ, áo ngoài khoác một chiếc áo thêu mây trời cân xứng, chi tiết thêu thùa trên váy lụa trắng là lục ngạc mai.
Một thân y phục thuần tịnh thanh nhã này càng tôn lên làn da như băng cơ ngọc thạch nhưng cũng mộc mạc đến mức giống như không biết mục đích hôm nay công chúa Gia Ninh mời tới Xuân Yến lần này.
Hai người này xem ra là không hề có chút tâm tư đó, trang điểm thanh thoát lại hoa mỹ như thế sợ là nữ nhi gia của mấy quan gia nghèo kiết hủ lậu ở kinh thành.
Người tới nghĩ thế nên trên mặt nàng ta hiện lên vài phần khinh thường.
Mắt phượng của nàng ta nâng lên, ý cười bên môi như có lệ: "Nhị vị muội muội, ta đi tới đây có chút mệt mỏi, có thể để ta nghỉ chân tại đình bên hồ này thoải mái một chút?"
Dứt lời, cũng không đợi người trong đình trả lời lập tức lướt qua thị nữ bên ngoài đình, ngẩng đầu muốn đi vào đình.
Phương Phù đáng lẽ đã đứng dậy chào đó ý cười trên mặt cứng lại, mà Kiều Uyển vẫn ngồi yên như cũ rũ mắt cũng không hề động.
Sơ Ảnh cất bước chắn ngang, khẽ nói: "Người kẻ nào, sao dám vô lễ với huyện chủ như thế!"