Duẫn Ngôn trêu chọc hệ thống xong tâm trạng vô cùng vui vẻ, bỏ qua ánh mắt quái dị của mấy anh lính mà đem đám xác sống quy phục trước lưỡi dao tông của mình.
Khi trở lại chiếc xe thân yêu, đã thấy ba người Huỳnh Giang đứng trước xe ngấu nghiến lương khô, thấy hắn Huỳnh Giang đưa cho hắn một gói đồ ăn lớn.
"Đây là?"
"Cơm dã chiến, cậu ăn đi"
Huỳnh Giang nói rồi cắn một miếng lương khô cùng một ngụm nước. Tạ Đình không nói không rằng ngoan ngoãn ăn phần của mình để Hoàng Anh nhẹ nhàng giải thích qua với hắn.
Hoá ra từ khi thành phố có thêm tường thành thì quân đội đã luôn có chuẩn bị sẵn để khi có vấn đề thì có thể sơ tán khẩn cấp. Sự việc lần này bất ngờ nhưng thương vong lại ít hơn so với tình huống cũng là vì vậy.
Cũng may là có chuẩn bị trước đề phòng bất trắc chứ không như ai kia nghe tin chả thèm nói gì đã xác balo và đi, bỏ lại dân chúng lại trong tường thành. Phải chi tên đó chỉ cần báo lại một câu thì có lẽ sẽ chẳng ai phải chết..
Duẫn Ngôn thở dài đem món vũ khí độc lạ của mình cất đi rồi mở gói cơm quân đội ra xem có gì. Nước mắt của hắn suýt ứa ra khi thấy thành phần có cơm và món thịt lợn kho yêu dấu.
[Kí chủ, món đồ này đã ở trong doanh trại mấy tháng rồi còn chắc là ăn đc ko?]
"..." Mày đừng có khiến tao tụt hứng như vậy được không?
Hắn đem hệ thống tắt nguồn rồi coi hạn sử dụng của gói đồ ăn. Hên là món đồ yêu dấu này có thể trụ vững 12 tháng không vấn đề gì.
Duẫn Ngôn hắn đem tâm trạng sung sướиɠ mở gói đồ ăn ra, cẩn thận coi cách sử dụng rồi vui vẻ đem nó làm tốt. Lúc sau mùi đồ ăn đã lan khắp nơi, để tránh bị người ta nhìn vào soi mói hắn quyết định đem vào xe ngồi hưởng thụ hương vị thần tiên
Mẹ kiếp..lần đầu trong đời ăn cơm mà có thể ứa nước mắt.
Ba người Huỳnh Giang im lặng nhìn hắn ngấu nghiến ăn xuất cơm dã chiến xong thấy cậu quay ra nhìn của ban người y với ánh mắt cảm kích.
"Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn"
"Hoá ra đi với anh lại có thể cầu được ước thấy. Đại ca trước giờ là tôi nghĩ sai cho anh!"
Duẫn Ngôn đem cơm trong mồm nuốt cái ực xuống rồi bỏ qua rào cản của một trạch nam nói một câu thật dài với Huỳnh Giang.
"A Ngôn không cần khách khí..!"
Huỳnh Giang ngại ngùng đưa tên lên đầu cười cười, nhịn ăn ngon một bữa vậy mà lại có thể khiến A Ngôn vui vẻ. Ân, rất đáng nha!
Hoàng Anh cùng Tạ Đình đứng bên cạnh đau khổ cắn cục lương khô một miếng lớn. Lão đại vì sắc quên anh em, nếu không phải là vì Duẫn Ngôn đã từng cứu họ thì họ sẵn sàng bỏ qua chức vị và sợ hãi trong lòng để set kèo combat với lão đại.
Duẫn Ngôn ăn no xong mới nhớ ra nãy giờ chỉ có mình ngồi ăn còn ba người Huỳnh Giang đều đứng nhìn hắn cười
[Thật ra có mỗi Nam phản diện cười, còn hai vị còn lại là muốn lao tới giành hộp cơm của ngài]
"..Chứ không phải ai cũng có một hộp à?"
[Cơm dã chiến để ăn khi hành quân chứ có phải đất đâu mà ngài đòi nhiều. Hơn nữa ở đây có bao nhiêu người cùng đói, mỗi lần phát họ chỉ lấy một ít thôi!]
Duẫn Ngôn gãi má nhìn ba người đang ngồi gặm lương khô kia đầy tội lỗi. Hắn mải ăn nên không để ý đến vấn đề này. Duẫn Ngôn xuống xe đi ra sau cốp rồi vẫy Huỳnh Giang lại.
"Gì vậy A Ngôn?"
"Đem lương khô của ba người cất để dành tối ăn, tôi có mấy hộp mỳ ly này"
Nói rồi hắn dúi vào tay đối phương ba hộp mì ly, cùng hai chai nước lọc. Huỳnh Giang thấy vậy không khách sáo cầm lấy, là bằng hữu thì không cần phải khách sáo nếu không sẽ phụ lòng tốt của người ta.
"Hai người các cậu có đồ ăn này!"
Huỳnh Giang vui vẻ cầm đồ tới, ba người họ cùng nhóm lửa rồi đem một chai nước đu lại. Chai còn lại đương nhiên là phải tiết kiệm để uống, nếu dùng hết thì không phải họ sẽ chết khát hay sao?!
Duẫn Ngôn nhìn họ vui vẻ ăn thì tâm trạng cũng khá hơn nhiều, hắn quyết định vào sau xe nằm nghỉ một chút. Hai đêm không ngủ đã quá sức hắn rồi.
[...]
Đến khi tỉnh lại thì xe đã khởi hành, Hoàng Anh đã ngồi bên cạnh hắn cẩn thân chuẩn bị đạn dược, xem xét lại vũ khí xem có vấn đề gì không. Người lái xe lúc này là Tạ Đình, họ tiếp tục lái xe đến thành phố Q
"Dậy rồi à, cậu đã ngủ cả ngày nay rồi đấy"
Huỳnh Giang từ gương chiếu hậu nhìn hắn, hắn lơ mơ khẽ gật đầu với đối phương rồi đưa tay vớ lấy chai nước từ túi phía trên đổ một chút ra tay để rửa mặt. Phút chốc hắn cảm thấy tỉnh táo lên rất nhiều.
"Khi nào mới tới nơi?"
"Nếu không có vấn đề gì thì phải ba ngày nữa"
Hắn nghe vậy liền thở dài mệt mỏi dựa đầu vào cửa sổ. Tay ôm ôm cái áo khoác đã được gấp gọn thành cục vào lòng nhàm chán nhìn ra ngoài cửa. Vùng ngoại ô khá thưa thớt, xung quanh thỉnh thoảng lại có sinh vật hay xác sống lướt qua. Sắc trời lúc này đã hửng sáng rồi, hắn hoá ra lại ngủ từ trưa hôm qua cho đến lúc này. Nếu không phải hắn đang đi xe với bọn Huỳnh Giang thì có lẽ hắn đã bị đá khỏi xe để làm đồ ăn tươi ngon cho lũ xác sống rồi..
_______________Hết chương 33________________