Chương 23
Mễ Lương biết đã có người xảy ra chuyện, vừa rồi nơi này còn bình tĩnh như thường, nhưng là, bình tĩnh đại biểu cho nguy cơ tứ phía, gϊếŧ người trong vô hình.Khu vực sản sinh tinh thể màu tím tuyệt đối là nơi không chào đón nhân loại, trên mặt đất che kín hơn trăm ngàn khối đá dung nham phun trào, chúng nó không lúc nào không biến hóa, có khi hôm nay còn phun ra long gϊếŧ người, ngày mai liền không thấy bóng dáng, tháng trước bên dưới bề mặt chi chít lỗ thủng, tháng này đã là thổ địa bằng phẳng.
Long, quỷ, bị bão cát che giấu phay đứt gãy... Tài phú cho tới bây giờ đều cùng tử vong cùng tồn tại.
Long đã thôi phun trào, nhưng có nhiều người chết và bị thương, vừa rồi những người làm việc dưới hố sâu đều đã bị chôn vùi, long bất ngờ xuất hiện, ở địa phương đáng sợ nhất không hề báo trước, muốn chạy thoát chỉ có thể dựa vào vận khí tốt với nhanh chân. Đợi sau khi long thu mình, Ấn Hạo gọi người đem công cụ chuyển đi, sau khi trấn an nhân tâm lại cùng vài người quen việc xem xét tình huống địa chất chung quanh, xem địa phương nào hôm nay phải tránh xa.
Ấn Hạo dặn nàng không nên động, sợ nàng đi loạn, ở trong này, không để ý là sẽ tặng mệnh. Viêm Hoang nguy hiểm Mễ Lương đã nghe nhiều, thấy cảnh tượng dung nham phun trào đáng sợ vừa rồi, nàng đã đánh mất ý niệm đi khắp nơi xem thử tìm cách xuyên về hiện đại, thành thật ở tại chỗ chờ Ấn Hạo. Mặt trời thăng rất cao, người xuất công bắt đầu đi trở về, đến giờ ăn cơm rồi.
Khu vực khai thác quặng chỉ còn lại có đám người Ấn Hạo ở xa xa xem xét, Mễ Lương đứng tại chỗ kiễng chân chờ đợi, một tiếng cười nhạo hùng hồn vang lên, "Ha ha, xú tiểu tử, Ấn Hạo đã bỏ ngươi lại."
Mễ Lương quay đầu còn chưa thấy rõ khuôn mặt nam nhân, đã bị hắn che miệng ôm đi.
Lúc Ấn Hạo trở lại không thấy Mễ Lương, đoán Mễ Lương chạy loạn, cuống quít tìm kiếm khắp nơi, vừa đi vừa gọi: "Mễ Lương —— Mễ Lương —— "
Ở chỗ sâu của khu vực khai thác quặng hắn nhìn thấy bóng người nằm trên đất, sa mạc nơi nơi đều là đá, năm sáu cây cột đá đứng sừng sững trong đó, cao hơn mấy chục thước, xung quanh quấn đầy lá cây hình thù kỳ quái, trong lòng Ấn Hạo kinh hãi, dao động quỷ đã dần dần tiếp cận, Mễ Lương đang cách rất gần quỷ khu, nếu không nhanh chạy ra sẽ bị mất mạng.
Trong lúc nguy cấp Ấn Hạo xuất ra tốc độ nhanh nhất, bóng dáng như tên rởi cung, vừa phi thân đến chỗ Mễ Lương, không ngờ bên cạnh bay ra một người, tốc độ nhanh lực đạo mạnh, dùng một chân đá vào ngực hắn, đánh lén bất ngờ làm cho Ấn Hạo vừa lao tới chỗ Mễ Lương văng ra xa, bay ngược về phía sau mấy chục thước, mà phía sau chính là quỷ khu.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ấn Hạo đang bay ngược ổn định lại thân thể, dưới chân ghì trên đỉnh cột đá cao ba bốn thước, mượn lực thay đổi rơi thế rơi xuống đất hướng mặt bên cạnh cây cột không ngừng trượt xuống, rút ra chủy thủ bên hông □ cắm vào thạch bích, dựa vào chủy thủ lơ lửng ở không trung.
Mỗi ngày quỷ đều lui tới vào lúc này, người Viêm Hoang đã có kinh nghiệm, Mễ Lương bị hắn đẩy ra hơn mười thước nhưng là dừng ở khu an toàn, tay phải Ấn Hạo giữ chặt chủy thủ, trở lại vừa thấy, cả giận nói: "Hắc Phong Đao, dĩ nhiên là ngươi!"
"Ha ha! Chính là ta!" Hắc Phong Đao nguyên bản thầm nghĩ gϊếŧ chết Mễ Lương, hắn không chiếm được, Ấn Hạo cũng đừng nghĩ có được, vừa kéo Mễ Lương tới nơi này định ném cho quỷ, chợt nghe thấy Ấn Hạo la lên, hắn muốn gϊếŧ Ấn Hạo cũng không phải một ngày hai ngày, liền đem Mễ Lương ném ở bên cạnh quỷ khu, chết một cái tính một cái.
Phía dưới Ấn Hạo là quỷ khu với từ trường siêu cường, một khi rơi xuống sẽ bị từ trường hấp dẫn chỉ còn con đường chết, từ trường không ngừng dao động, cường độ lại càng ngày càng mạnh, cột đá ba bốn thước vừa rồi mượn lực kia toàn bộ đều bị từ trường bao trùm, Ấn Hạo không thể tiếp tục mượn lực nó, mà khu vực an toàn cách xa mấy chục thước, phải nhảy qua đó Ấn Hạo mới có thể ra khỏi phạm vi nguy hiểm, giờ phút này hắn hoàn toàn bị vây phía trên quỷ khu.
Hắc Phong Đao chỉ vào cột đá Ấn Hạo đang bám ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, "Lão tử muốn gϊếŧ ngươi rất lâu rồi, hôm nay chính là ngày chết của ngươi."
Nói xong giơ lên một khối đá, giống như đẩy tạ ném về phía Ấn Hạo, loại chuyện ném đá này đại đa số người Viêm Hoang đều ném rất chuẩn, Ấn Hạo không trốn tránh được, chỉ có thể chịu đá tạp, phát ra một tiếng kêu rên. Hắc Phong Đao tiếp tục nhặt một cục đá bên cạnh lên, một khối tiếp một khối tạp qua, cho dù không tạp chết được hắn cũng phải đem hắn tạp rơi xuống.
Mễ Lương vừa rồi bị ném ra nhưng tỉnh, cử động thân mình, nhìn thấy Ấn Hạo phía xa, kêu lên: "Lão đại..."
Hắc Phong Đao quay đầu liếc nàng một cái, "Chờ hắn chết, lão tử mới là lão đại, ha ha... Thằng nhóc con, muốn sống liền quỳ xuống liếʍ đầu ngón chân lão đại ta..."
Khuôn mặt Hắc Phong Đao dữ tợn vô cùng, khi nói chuyện lại giơ một khối đá lên ném qua, Ấn Hạo bị Thạch Đầu tạp trúng thoáng lung lay giữa không trung, tùy thời không thể chống đỡ được, thấy vậy, Hắc Phong Đao cười càng thêm bừa bãi, "Ấn Hạo, ngươi không phải rất có năng lực sao? Còn không phải phải chết ở trên tay lão tử... Ha ha... Tất cả đồ của ngươi đều sẽ là của ta..." Hắn nhìn nhìn chung quanh, đi đến bên người Mễ Lương nhặt một khối đá to hơn nữa, lần này phải đem Ấn Hạo triệt để nện rơi xuống, ánh mắt ác độc đảo qua Mễ Lương, "Ngươi cũng là người của lão tử... Trở về đem mông tẩy sạch sẽ chờ lão tử buổi tối đến thao - ngươi... Không cần buổi tối, chờ lão tử gϊếŧ Ấn Hạo xong ngươi cấp lão tử hảo hảo tiết hỏa... Lão tử muốn bắn vào trong miệng ngươi..."
Trong miệng hắn phun ra những lời dơ bẩn không chịu nổi, nhặt cục đá lên, Mễ Lương phẫn hận cắn chặt răng nanh. Hắc Phong Đao giơ đá lên chuẩn bị ném, Mễ Lương đột nhiên tiến đến đẩy ngã hắn, "Ngươi vọng tưởng... Ta có chết cũng sẽ không cùng ngươi làm..."
Mễ Lương tính toán đồng quy vu tận, dùng khí lực lớn nhất đời mình không ngừng đẩy hắn về phía trước, muốn đẩy hắn vào quỷ khu, kết quả chính là đẩy được hắn đi về phía trước vài bước, hai người song song té ngã trên đất, Mễ Lương áp ở trên người hắn, còn không chờ Mễ Lương phản ứng Hắc Phong Đao đã xoay người, một cước đá vào đùi nàng, "Muốn chết!"
Đang muốn tiếp tục đá vào chân Mễ Lương, không ngờ một người hướng hắn đánh úp lại, Hắc Phong Đao cuống quít trốn tránh, ngẩng đầu vừa thấy, Ấn Hạo đã ở trước mặt.
Khối đá bị Hắc Phong Đao giơ lên bởi vì bị Mễ Lương đột nhiên tập kích nên đi trệch quỹ tích, bất quá ảnh hưởng đến đường bay cùng tốc độ của nó rất lớn, độ cao cùng tốc độ vừa vặn, Ấn Hạo nhắm chuẩn cơ hội, ở trên cột đá co chân nhảy ra, trên đường bay lên mượn lực khối đá kia, nhảy ra khỏi khu quỷ.
Hắc Phong Đao thân hình chưa đứng vững, Ấn Hạo lại hướng hắn đánh qua, Hắc Phong Đao bị đánh cho phải lui lại phía sau vài bước, bỗng nhiên, thân thể lay động đột nhiên bị định trụ, khuôn mặt đằng đằng sát khí tràn ngập sợ hãi, nâng tay lên không biện pháp hạ xuống, không thể nhúc nhích, hắn quát: "Ngươi súc sinh này..."
Miệng còn giương, lại không có thanh âm, mặt Hắc Phong Đao biến đổi, cơ bắp toàn thân héo rút rồi biến mất, chỉ chốc lát, chỉ còn lại có một tấm da mỏng manh bao trùm trên khô lâu cốt, mới mấy giây, ngay cả da cũng không còn, chỉ còn một bộ khung xương màu trắng đứng ở mặt đất.
Mễ Lương thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, tình cảnh này rất khủng bố, đến máu cũng không lưu một giọt!
"Ngươi đi thêm vài bước về phía trước cũng sẽ thành cái dạng này." Trên mặt Ấn Hạo không có nửa điểm kinh ngạc, kéo Mễ Lương đến, "Không có việc gì chứ?"
"Ai u..." Mễ Lương vừa bị kéo lại ngã xuống, kinh sợ qua đi cẳng chân truyền đến đau nhức, Hắc Phong Đao vừa rồi đá một cước vào cẳng chân nàng, Mễ Lương kêu thảm thiết, "Đau quá!"
An toàn khởi kiến, Ấn Hạo ôm nàng đi ra xa mấy trượng mới thả nàng xuống, cẩn thận xem xét chân Mễ Lương, hắn vừa chạm vào Mễ Lương liền thẳng kêu to, đau đến nước mắt như hồng thủy trào ra. Hai giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Ấn Hạo, hắn nâng mắt nhìn nàng nước mắt tung hoành đầy mặt, "Sao ngươi lại khóc?"
"Đau quá... Chân ta bị gãy rồi phải không..." Hắn không nói Mễ Lương còn chịu đựng, hắn vừa nói Mễ Lương liền trực tiếp khóc thành tiếng, "A... Đau muốn chết..."
"Nữ nhân thực phiền toái." Ấn Hạo thấp giọng oán giận, tiếp tục xem xét đùi nàng, "Đại khái là gãy xương."
Ấn Hạo thấy nàng đau đến ngũ quan vặn vẹo, thở dài, ôm lấy nàng hướng phương hướng khu dừng chân đi. Mễ Lương nằm trong lòng hắn tận lực nhịn xuống không khóc, nhưng nước mắt vẫn không nghe lời rơi xuống, nhìn Ấn Hạo đầy người bụi đất cằm ứ thanh nức nở nói: "Vừa rồi ngươi bị thật nhiều đá tạp, ngươi cũng bị thương, thả ta xuống dưới đi."
"Ngươi nghĩ ai cũng gầy yếu như ngươi chắc, ta cho dù bị thương đem ngươi kéo về cũng không thành vấn đề." Ấn Hạo xuy nói, "Ngươi đừng khóc là được, thành cái dạng gì!"
Mễ Lương vốn đau chân, lại bị hắn cười nhạo, nức nở cãi lại, "Ta là nữ nhân, đương nhiên là có quyền lợi khóc... Khóc một chút thì sao nào?"
Ấn Hạo bất đắc dĩ cười, một đường ôm nàng đi qua khu vực khai thác quặng, phía trước chính là khu dừng chân, bên kia người nhiều, như vậy ôm nàng trở về rất làm người ta chú ý, chuẩn bị đem nàng buông. Mễ Lương bị thương ở chân đứng vững đều khó khăn, càng miễn bàn đến đi lại, Ấn Hạo không có biện pháp, khiêng nàng lên, vỗ nhẹ một cái vào mông nàng, "Một hồi trở về phòng ở, nhẫn nại một chút."
Tuy rằng là khiêng, nhưng Ấn Hạo dùng một bàn tay đỡ cẳng chân bị thương của nàng, tránh cho chân bị thương bị nặng thêm, bị va chạm. Trên mặt Ấn Hạo sưng đỏ, còn khiêng một người, người trong khu dừng chân nhìn thấy bộ dạng này của hắn đều trợn mắt, Lộ Ngũ từ trong đám người chạy đến, "Lão đại, làm sao vậy?"
Ấn Hạo dừng chân, sắc mặt âm trầm, thanh âm vang vọng như cố ý muốn để người chung quanh nghe được, "Hắc Phong Đao muốn gϊếŧ ta, hắn về sau liền chuyển đến phía tây khu vực khai thác quặng."
Nói xong khiêng Mễ Lương sải bước trở về phòng mình, Lộ Ngũ không ngờ lá gan Hắc Phong Đao lớn như vậy, thế nhưng dám xuống tay với lão đại, đã chết là tự tìm. Hắn đuổi kịp Ấn Hạo, lại chỉ chỉ Mễ Lương được Ấn Hạo khiêng trên vai, "Vậy tiểu tử này thì sao?"
"Bị Hắc Phong Đao đả thương." Ấn Hạo vẫn nhìn thẳng, bước chân không ngừng, lúc phòng hắn xuất trong tầm mắt hắn, đám người Sở Nghiêu, Thiết Bất Quy đứng dậy, Thạch Đầu chạy vội tới bên người hắn, thấy Ấn Hạo không bị thương nặng, vội vàng hỏi: "Mễ Lương có nặng lắm không? Lão đại, ngươi mau thả nàng xuống, khiêng nàng như thế nàng sẽ rất khó chịu."
Trong miệng Mễ Lương tràn ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ, Ấn Hạo không buông nàng, mà bước chân nhanh hơn, "Thạch Đầu, đi đem cửa phòng mở ra, tìm chút dược, nàng gãy xương."